Chương 4: Truy Tìm Cội Nguồn Quỷ Dị
"Ngươi không thể trốn mãi được..."
Lục Vũ thầm nói, ánh mắt sắc bén dõi theo bóng hình của sinh vật kỳ quái trong không gian đỏ máu. Sau khi kích hoạt quyền năng từ mảnh vỡ, anh nhận ra thế giới quỷ dị không chỉ tồn tại ở bề mặt mà còn ẩn sâu trong các tầng không gian khác.
Sinh vật kia gầm lên, cơ thể vặn vẹo ngày càng dữ dội. Lục Vũ không hề nao núng. Anh hiểu rằng sự sợ hãi chỉ khiến quỷ dị càng mạnh hơn.
"Người giấy, sẵn sàng chưa?" Lục Vũ quay đầu lại.
Người giấy đứng im, thân hình phát ra tiếng sột soạt như tiếng lá khô cọ xát. "Lệnh của ngài là mệnh lệnh của ta."
Sinh vật quỷ dị đột ngột biến mất, để lại một khoảng không gian yên tĩnh đến mức rợn người. Lục Vũ cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, từng tế bào trong cơ thể anh hét lên cảnh báo.
"Nó không chạy. Nó đang giăng bẫy."
Người giấy lên tiếng, giọng nói như một lưỡi dao sắc lạnh. Lục Vũ gật đầu, đôi chân không ngừng di chuyển theo vòng tròn, giữ khoảng cách với trung tâm không gian.
Đột nhiên, một dòng máu đỏ thẫm trào lên từ mặt đất, như một con suối hung ác tràn ngập khắp không gian. Sinh vật quỷ dị xuất hiện trở lại, lần này kích thước khổng lồ hơn, đôi mắt hốc sâu đầy ám ảnh nhìn thẳng vào Lục Vũ.
"Ngươi không thuộc về nơi này..." Nó nói, giọng vang vọng như vọng từ lòng đất.
"Ta không chỉ thuộc về nơi này. Ta sẽ là chủ nhân của nó!" Lục Vũ cười lạnh, giơ cao mảnh vỡ quyền năng.
Sinh vật quỷ dị lao tới, tốc độ nhanh như cơn lốc. Lục Vũ lùi lại, tay trái tung ra một trận pháp nhỏ để làm chậm bước tiến của nó. Tuy nhiên, trận pháp chỉ giữ chân nó được vài giây trước khi bị phá hủy hoàn toàn.
Người giấy xông lên, cơ thể biến thành hàng trăm mảnh nhỏ, bao vây lấy sinh vật quỷ dị. Từng mảnh giấy cắt sâu vào cơ thể đối thủ, nhưng máu đen từ sinh vật nhỏ xuống, hòa tan mọi thứ nó chạm vào.
"Không được để máu của nó lan rộng!" Lục Vũ hét lên, kích hoạt mảnh vỡ trong tay.
Một luồng sáng màu xanh lam phát ra, tạo thành một vòng bảo vệ xung quanh anh. Ánh sáng này khiến sinh vật kia tạm thời chững lại, đôi mắt tràn đầy thù hận.
"Ngươi nghĩ ánh sáng nhỏ bé này có thể ngăn cản ta sao?"
Sinh vật gầm lên, cơ thể nó bắt đầu phân tách thành nhiều bản sao nhỏ hơn, tất cả đồng loạt lao về phía Lục Vũ.
Trong khoảnh khắc hiểm nguy, mảnh vỡ trong tay Lục Vũ bỗng tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu anh:
"Kích hoạt quyền năng: Cấm Giới Sợ Hãi."
Lục Vũ cảm nhận được sức mạnh tràn ngập khắp cơ thể. Anh giơ tay, một vùng không gian đen tối xuất hiện, bao trùm lên toàn bộ bản sao của sinh vật quỷ dị. Trong vùng không gian này, mọi thứ đều ngưng đọng, kể cả máu đen nguy hiểm.
"Giờ thì ngươi còn gì để nói?" Lục Vũ cười lạnh, bước tới gần sinh vật đang bị mắc kẹt.
Tuy nhiên, sinh vật không tỏ ra sợ hãi. Thay vào đó, nó bật cười, một tiếng cười đầy quái dị:
"Ngươi có thể giết ta, nhưng sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng lặp này..."
Sau khi sinh vật quỷ dị tan biến hoàn toàn, không gian đỏ máu cũng dần trở lại bình thường. Lục Vũ thở dài, cảm giác như vừa bước ra từ một cơn ác mộng.
Người giấy bước tới bên cạnh anh, đưa cho anh một mảnh da người nhỏ xíu nhặt được từ cơ thể sinh vật.
"Đây là gì?"
"Manh mối," người giấy trả lời. "Có lẽ là lời nguyền hoặc một phần sức mạnh của nó."
Lục Vũ cầm mảnh da, cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ. Anh biết rằng thứ này có thể giúp anh mạnh hơn, nhưng cũng có thể là một cái bẫy.
"Chúng ta không thể ở lại đây lâu. Còn nhiều thứ đang chờ phía trước."
Đăng bởi | yy15529619 |
Thời gian |