Tra Hỏi
Trần Khanh là một người vô cùng cảnh giác, nhìn thấy tình huống này hắn cũng không tiếp tục nói ra chuyện Thôi Ngạn có thê tử, cho đến bây giờ tên họ Liễu cùng với đám người xung quanh vẫn cho rằng Thôi Ngạn không có thê tử, rất rõ ràng chuyện này có chút gì đó kỳ quái.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Trần Khanh yên lặng uống rượu, càng nghe bọn hắn thảo luận thì trái tim càng lạnh băng!
Đám người đang thảo luận sôi nổi thì đột nhiên bị một tràng tiếng gõ cửa đánh gãy, tất cả mọi người đều thu hồi âm thanh, dù sao sau lưng nghị luận về một người chết bàn ra cũng không dễ nghe.
“Ai vậy?” Liễu Diệc Tề nhíu mày hỏi.
Cửa gian phòng chậm rãi được đẩy ra, một nam tử trẻ tuổi mặc quan bào lục sắc tiến vào, tất cả mọi người đều vội vàng đứng lên hành lễ, Liễu Diệc Tề thấy người đến lập tức kinh ngạc nói:”Vương đại nhân sao ngài lại đến đây?”
Trần Khanh cẩn thận đánh giá đối phương một chút, nam tử mặc quan bào vừa đến niên kỷ cũng không lớn, so với Liễu Diệc Tề còn trẻ hơn, nhưng mà dựa vào quan phục chính là cấp bậc từ tứ phẩm!
Ai cũng nói tân triều thăng quan nhanh, nhưng mà tốc độ này có chút hơi nhanh quá a ...
“Chúc mừng Tề huynh lên bảng vàng!” Người tới cười chắp tay, rõ ràng hắn có quen biết với Liễu Diệc Tề.
“Nào có nào có, so với vi huynh thì thực sự quá hổ thẹn ...” Liễu Diệc Tề cười lại đáp lễ, trong mắt thì ánh lên sự phức tạp, người đến gọi là Vương Dã, lúc trước chính là đồng môn của hắn, 2 người cơ hồ đồng thời tiến vào Quốc Tử Giám, nhưng mà đối phương đã lên bảng từ 2 kỳ trước, lại được thánh thượng coi trọng, chỉ trong vòng 6 năm ngắn ngủi đã trở thành Đại Lý Tự thiếu khanh, trái lại chính mình thì .... năm nay mới trúng bảng, còn phải tiến về vùng đất U Châu nghèo nàn để làm quan huyện, cũng không biết bao lâu mới được quay lại kinh thành.
Trong lòng Trần Khanh lại thở dài, người này đến đây sợ là không phải đến để chúc mừng Liễu Diệc Tề, mặc quan bào đến đây khả năng rất cao là đến đây vì công vụ.
Quả nhiên, một giây sau Trần Khanh nghe thấy đối phương cự tuyệt lời mời ngồi, hắn nhìn về đám người nói:”Không biết vị nào là Trần Khanh?”
Lập tức ánh mắt của đám người nhìn về phía Trần Khanh, da mặt Trần Khanh giật giật một cái, hắn biết mình đã không thể thoát khỏi sự tình này, lập tức tiến lên phía trước nói:”Bẩm đại nhân, vãn sinh chính là Trần Khanh, không biết đại nhân tìm vãn sinh có chuyện gì?”
Đối phương gật đầu một cái, quan sát Trần Khanh một chút sau đó nói:”Bản quan có chút chuyện liên quan đến Thôi Ngạn cần trưng cầu ý kiến của người, không biết biết Trần tiến sĩ có thuận tiện không?”
“Thuận tiện, thuận tiện ...” Trần Khanh cười khổ đáp, nếu hắn nói không thuận tiện đối phương cũng không bỏ qua cho hắn.
“Vương đại nhân ...” Liễu Diệc Tề nhíu mày:”Trần Khanh có liên quan đến chuyện gì vậy?”
“Không có, không có ...” Đối phương vội vàng khoát tay nói:”Bởi vì 2 người là đồng hương, cho bên cho một chút thông tin muốn hỏi Trần Khanh mà thôi, quấy rầy nhã hứng của các vị rồi, đợi lát nữa Vương mỗ sẽ đến đây mời rượu bồi tội với Liễu huynh.”
Liễu Diệc Tề thấy đối phương đã cho mình đủ mặt mũi, sắc mặt đỏ bừng vội vàng nói:”Khách khí khách khí rồi, vậy thì ngu huynh liền ở chỗ này chờ ngươi, chúng ta không say không về.”
“Được, được ...” Đối phương cười gật đầu, sau đó vẫy tay mang theo Trần Khanh đi lên lầu.
Trần Khanh đi theo phía sau, nhưng mà trong lòng lại trở lên lạnh lẽo.
Sau khi xuyên đến nơi này, hắn hoàn toàn không biết rõ lịch sử của triều đại này như thế nào, không hề có một chút thông tin, cho nên muốn thi đỗ công danh hắn chỉ có thể thành thành thật thật vui đầu đọc sách 10 năm, chỉ một chút nữa là tiến vào giai tầng sĩ cấp, thì lại gặp phải cái phá sự này ...
Lão thiên không muốn hắn trải qua quá tốt phải không?
Hai người cứ như vậy đi lên một gian phòng ở lầu trên, sau khi đóng cửa, quan viên trẻ tuổi này mời Trần Khanh ngồi xuống sau đó liền nói thẳng:”Bản quan Vương Dã, lần này Thôi thám hoa chết bất đắc kỳ tử, thánh thượng rất quan tâm, bản quan được bổ nhiệm chủ lý vụ án này.”
Trần Khanh liền vội vàng hành lễ nói:”Gặp qua Vương đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Đối phương khoát tay nói:”Hôm nay bản quan đến đây để duyệt lại lời khai của ngươi, bên trên thông tin mà thư viên ghi lại, ngươi từng nói qua chuyện Thôi Ngạn có thê tử rồi phải không?”
“Vãn sinh nhớ nhầm!” Trần Khanh vội vàng nói:”Ngày hôm trước vãn sinh tham gia yến tùng uống có chút quá chén, cho nên lúc thượng quan tra hỏi, đầu óc của vãn sinh có chút mơ hồ còn xin đại nhân thứ lỗi.”
Đối phương nghe vậy thì quan sát Trần Khanh mấy lần, cuối cùng trong mắt mang theo một tia ý vị thâm trường nói:”Thôi thám hoa được thánh thượng chọn chúng làm con rể là sự thật, lúc trước đã phái người đi Liễu châu điều tra gia thế của Thôi Ngạn, gia thế của Thôi Ngạn trong sạch cũng chưa từng cưới thê tử!”
Trần Khanh nghe vậy thì thân thể run run một cái, trong mắt xuất hiện một tia hốt hoảng.
Hắn và Thôi Ngạn đọc sách ở cùng một phủ, toàn bộ người của thư viện đều biết, Thôi Ngạn được nữ nhi của Hoàng phu tử nhìn trúng, đệ nhất tài nữ của Liễu châu gả cho thiếu niên tài tử trúng liền tam nguyên, trài tài gái sắc, chính là một đoạn giai thoại!
Nhưng mà tại sao lúc điều tra lại cho ra kết quả đối phương chưa từng thành thân?
“Lời khai của ngươi đã được kiểm chứng qua, Hoàng phu tử mà ngươi nói chính là đại nho của tiền triều, danh tiếng hiển hách, thánh thượng từng nhiều lần mời chào nhưng đối phương đều lấy lý do tuổi già sức yếu nhã nhặn từ chối, hai đứa con trai cũng đang làm quan, trưởng tử Hoàng Văn Hiên đang nhận chức ti phủ ở Vĩnh Xuyên, thứ tử Hoàng Văn Kính đang làm việc ở Hàn Lâm Viện, chưa từng nghe nói nhà hắn có một nữ nhi ...”
Trong lòng Trần Khanh lại càng lạnh buốt, đối phương hoàn toàn đang nói chuyện nghiêm túc, vậy chẳng phải mấy năm đọc sách của mình ở Liễu châu đều là đang nằm mơ?
“Vãn sinh say rượu làm hỏng việc, thật xin lỗi đại nhân, làm chậm trễ đại nhân tra án, vãn sinh hổ thẹn.”
Đối phương nghe vậy thì nhíu mày, liên tiếp hỏi vài câu thì gia hỏa này đều nhất quyết nói mình say rượu nói năng hồ đồ, cũng không muốn hỏi nhiều nữa, dù sao đối phương là người có công danh, không có chứng cứ muốn tạm giữ để thẩm vấn cũng không tốt lắm, thế là gật đầu coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thời điểm 2 người đứng dậy, Vương Dã đột nhiên nói:”Trần tiến sĩ, gần đây ngươi có gặp phải chuyện gì cổ quái không?”
“Chuyện cổ quái?”
Da mặt Trần Khanh giật giật một cái, chuyện gì có thể cổ quái so với chuyện mà ngươi nói với ta?
“Không có chuyện gì cổ quái cả, tại sao đại nhân lại hỏi như vậy?”
Vương Dã nhìn chằm chằm Trần Khanh:”Trần tiến sĩ, nếu như gặp phải chuyện cổ quái, nhất định không được che giấu, nếu không sẽ chết người đấy!”
Trần Khanh:”....”
Đăng bởi | xathucoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |