Chu Hải Đào
Trần tiến sĩ, nếu như gặp phải chuyện cổ quái, nhất định không được che giấu, nếu không sẽ chết người đấy!
Đến ngày thứ 2 bắt đầu quá trình chọn quan chức, trong đầu Trần Khanh vẫn không ngừng hồi tưởng lại lời nói của Đại Lý Tự thiếu khanh vào ngày hôm qua, rốt cuộc đối phương đang cảnh cáo hay là đang nhắc nhở chính mình đây?
Nếu như đang cảnh cáo chính mình, vậy thì một đám người này đều đang diễn trò có đúng không? Cố lý lãng tránh chuyện Thôi Ngạn quên mất thê tử?
Nhưng chuyện này có ý nghĩa gì đâu?
Nhưng nếu như nhắc nhở chính mình ... vậy chẳng phải bản thân mình thực sự gặp quỷ rồi hay sao?
“Trần Khanh quay lại rồi phải không? Nhanh nói cho chúng ta, ngươi muốn nhận chức ở chỗ nào?”
Trần Khanh nghe được thanh âm này lập tức lấy lại tinh thần, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc thì thần sắc lập tức buông lỏng một chút, chỗ ở của hắn chính là một cái miếu phu tử ở ngoại ô phía nam thành, là chỗ ngủ do một đại thiện nhân quyên tặng chủ yếu cung cấp cho sĩ tử hàn môn ở lại trong quá trình lên kinh dự thi, lúc Trần Khanh vừa trở về liền được một đám đồng môn vây quanh.
“U Châu, ta xếp hạng cuối cùng của nhị giáp, có thể được phân phối đến địa phương nào tốt chứ?” Trần Khanh cười đáp.
“Chỗ đó cũng không tệ rồi ...” Một tên mập mạp trong đó lên tiếng:”Xuất thân của chúng ta có thể trúng tiến sĩ làm quan thì mộ tổ cũng bốc khói xanh luôn rồi, làm gì còn tư cách bắt bẻ chứ? Ngươi cùng với Thôi Ngạn vừa dự thi lần thứ nhất đã thi đậu, nào giống như chúng ta...”
“Đúng vậy đó ...” Một tên nam tử cao gầy cũng lên tiếng:”Trong nhà chúng ta có một chút nội tình còn có thể dự thi vài lần nữa, có một vài đồng môn trong miếu này đã dẹp đường hồi hương vào ngày hôm qua, chuẩn bị làm phu tử dạy học ở địa phương ...”
Trần Khanh nghe vậy cũng có chút cảm khái, nông môn đệ tử đọc sách không dễ, bút mực giấy nghiên, tiền trả công cho phu tử, chi phí sinh hoạt lúc đi học ở châu phủ, chỉ làm nông thì có mấy nhà đủ khả năng đáp ứng?
Giống như bản thân hắn, phụ thân mất sớm, nếu không phải trong nhà còn có nghề buôn bán đậu hủ, sinh ý cũng không tệ lắm thì căn bản cũng không thể cung cấp nổi, nhưng cho dù như vậy nhà hắn cũng phải bán đi một phần sản nghiệp của tổ tiên, đại ca đại tẩu vì hỗ trợ cho bản thân mình mà đồ cưới của tiểu muội cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Nếu như lần này hắn thi không đậu, dựa vào hoàn cảnh trong nhà rất khó để cung cấp thêm mấy trăm lượng cho chính mình đi thi một lần nữa!
“Đúng rồi Trần Khanh, tại sao Thôi Ngạn không trở về cùng ngươi? Chúng ta còn muốn dính một chút hương thơm của thám hoa đây!”
Trần Khanh sững sờ nhìn về phía tên mập mạp đang nói chuyện, tên mập mạp này gọi là Chu Hải Đào, cũng là người Liễu châu, lúc trước đã từng là đồng môn, cùng với hắn và Thôi Ngạn lên châu phủ đi học.
Nhìn thấy dáng vẻ còn chưa biết Thôi Ngạn đã chết của hắn, trong lòng của Trần Khanh hơi rung động, đúng rồi thời cổ đại này không giống hiện đại, một sự kiện lớn phát sinh chỉ trong vòng vài canh giờ không thể nào truyền khắp cả nước, miếu phu tử lại nằm ở một vị trí hoang vu hẻo lánh, thư sinh một mực ở nơi này tất nhiên không giống những tiến sĩ như bọn hắn tin tức linh thông, không biết Thôi Ngạn đã chết vào ngày hôm qua là chuyện rất bình thường.
Nghĩ đến chuyện này Trần Khanh nhìn về phía Chu Hải Đào nói:”Hải Đào, Thôi Ngạn anh tuấn như vậy, ngươi nói xem tại sao còn chưa thành thân nữa?”
“Chuyện này, không phải đang nói nhảm sao?” Khóe miệng Chu Hải Đào cong lên:”Hắn có tài như vậy, lại vô cùng anh tuấn tất nhiên bản thân muốn đến kinh thành tìm một nhà vợ tốt hơn, nếu là ta, ta cũng không thành thân!”
Trần Khanh nghe vậy thì gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt tên họ Chu này vô cùng tự nhiên không hề giống như đang diễn trò!
“Mập mạp, Thủy Tiên thi hội cách đây 3 năm, ngươi còn nhớ không?”
“Đừng gọi ta là mập mạp, cho dù làm quan rồi cũng không cho!” Chu Hải Đào trừng Trần Khanh một cái, lập tức cau mày, sờ lấy cái cằm đầy đặn của chính mình nói:”Thủy tiên thi hội là cái gì?”
Lời nói này vừa ra, trong lòng Trần Khanh một mảnh lạnh buốt.
Ba năm trước, lúc hắn vừa trúng cử đi đến Liễu châu đi học, năm đó Liễu châu xuất hiện một trận tuyết mười năm không gặp, vườn hoa thủy tiên ở thành bắc nở rộ, cảnh tượng như thế rất hiếm thấy, tri phủ cùng với một đám phu tử quyết định tổ chức một lần đại thi hội ở đó.
Lần đó Thôi Ngạn chỉ có 16 tuổi đã dùng một bài từ Xuân Tuyết chấn kinh toàn trường, tài danh lan ra, đồng thời được nhiều nữ nhi của danh gia chọn trúng, danh tiếng có thể nói là cực thịnh!
Cũng là khi đó, nữ nhi của Hoàng phu tử đã chọn trúng Thôi Ngạn, để cho Hoàng phu tử giúp mình hỏi chuyện hôn nhân.
Đăng bởi | xathucoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |