Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Trốn

Phiên bản Dịch · 1011 chữ

Chuyện này còn khiến cho Trần Khanh chửi bậy rất lâu, dù sao bên trong rất nhiều tiểu thuyết lịch sử, sau khi nhân vật chính xuyên qua đều hiển lộ tài năng trên thi hội, đoạt phương tâm của thiếu nữ, cái kịch bản mà Thôi Ngạn đang cầm đúng ra phải thuộc về Trần Khanh hắn nha!

Đáng tiếc kiếp trước bản thân hắn là một sinh viên chuyên nghành kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp nhiều năm, thơ thời Đường Tống đã quên hết 7,8 phần, không thể nào sao chép văn chương được, sau khi xuyên việt mặc dù đã đổi nghề học văn khoa, nhưng có thể nghiên cứu ý nghĩa của khoa khảo đã phí hết sức chín trâu hai hổ, còn thời gian đâu mà có tâm tư đi nghiên cứu thi từ?

Chỉ là hắn không nghĩ tới Thôi Ngạn có được kịch bản của nhân vật chính lại có kết cục như vậy, càng không nghĩ đến tất cả vết tích khi xưa của hắn đều bị xóa sạch!

Trần Khanh nhìn Chu bàn tử một cái, sau khi xác nhận thần sắc tự nhiên không chút nào giả vờ của hắn, Trần Khanh cũng không do dự nữa, vội vã quay trở lại sương phòng của mình thu thập hành lễ.

“Hửm, Trần Khanh, ngươi đang làm cái gì vậy?” Đám người Chu Hải Đào cũng đuổi theo, nhìn thấy Trần Khanh đang thu thập hành lý thì hơi sững sờ:”Bây giờ phải đi liền luôn à? Chúng ta còn dự định mở một buổi tiệc ăn mừng cho ngươi đây!”

“Không cần đâu ...” Trần Khanh cũng không quay đầu lại khoát khoát tay nói:”Chỗ lần này thúc giục nhận chức rất gấp, Lại bộ chỉ cho chúng ta thời gian 20 ngày, tiểu đệ còn phải quay trở về Liễu Châu đón tiếp gia đình cùng đi, thời gian thực sự không cho phép ...”

Lời này của hắn cũng không phải nói dối, thời gian mà Lại bộ rất gấp gáp, hắn phải trở về Liễu Châu đón tiếp gia đình cũng là sự thật, nhưng mà thời gian một bữa cơm cũng không kịp ăn thì có hơi quá mức.

Chỉ là hắn muốn nhanh chóng rời khỏi cái chỗ thị phi này, thậm chí nhanh một chút đem người nhà rời khỏi Liễu Châu, triệt để rời khỏi những nơi đã từng có vết tích của Thôi Ngạn!

Hắn đã nghĩ rất kỹ, mặc dù khí hậu của U Châu không tốt lắm, kém xa Liễu Châu sơn thanh thủy tú, nhưng mà ít nhất bản thân hắn ở U Châu cũng là quan phụ mẫu của một huyện, cho dù hoàn cảnh có tệ đến mức nào chẳng lẽ còn không đủ ăn đủ mặc hay sao?

Hơn nữa sản nghiệp ở trong nhà cũng đã bán sạch, không còn gì để lưu luyến, người một nhà tiến vào địa bàn của mình, mẫu thân chỉ cần ở nhà hưởng phúc, không cần tiếp tục cực khổ tuổi cao sức yếu đẩy xe đi bán đậu hũ nữa, ca ca tẩu tẩu cũng có thể buôn bán nhỏ, chính mình cũng có thể tìm một mối hôn sự cho tiểu muội, thậm chí việc đọc sách của đứa cháu mình cũng có thể nhẹ nhỏm an bài, tại sao phải lưu lại cái địa phương quỷ dị như Liễu Châu?

Thu thập xong hành lý, Trần Khanh tạm biệt bọn người Chu bàn tử rồi vội vàng chuẩn bị lên đường.

Nhưng mà vừa rời khỏi miểu phu tử không xa, liền bị một chiếc xe ngựa ngăn lại, bên trong xe đi xuống một người khiến cho Trần Khanh hơi hồi hộp một chút, người này chính là Đại Lý Tự thiếu khanh Vương Dã đã tra hỏi hắn vào ngày hôm qua!

“A, trùng hợp quá nha, Trần tiến sĩ ... Không đúng, bây giờ phải gọi là Trần huyện lệnh mới đúng.”

Xảo cái đầu quỷ nha ngươi ...

Trần Khanh liếc mắt, chấp tay hành lễ nói:”Đại nhân định đi nơi nào?”

“Đi Liễu Châu ...” Đối phương cười tủm tỉm nói:”Đi kiểm tra một chút, xem thử lời khai của Trần huyện lệnh là đúng hay sai đây.”

“Vãn sinh ... hạ quan cũng đã nói, là say rượu lỡ lời, đại nhân hà tất đuổi theo không thả?”

“Có phải lỡ lời hay không, chẳng phải đi rồi sẽ biết hay sao?” Vương Dã cười cười nói:”Bản quan cũng xuất thân từ Liễu Châu, vừa vặn mượn dịp này trở về thăm thân thích trong nhà.”

“Vương đại nhân cũng là người Liễu Châu sao?” Lông mày Trần Khanh nhíu một cái.

“Đúng vậy a ...” Đối phương thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:”Cho nên bản quan càng không thể cho phép bất kỳ vật kỳ quái nào làm loạn quê hương của bản quan.”

Trong lòng Trần Khanh run lên một cái, gượng cười nói:”Lời nói của đại nhân mới kỳ quái, cái gì gọi là vật kỳ quái?”

“Trần đại nhân không biết sao?” Vương Dã chăm chú nhìn Trần Khanh:”Ta nghĩ là ngươi đã biết rồi.”

Sau khi trầm mặc một chút, Trần Khanh lấy dũng khí hỏi:”Ý của đại nhân nói là cái gì?”

Vương Dã nhìn đối phương một lần nữa cười lên nói:”Lên xe đi, trên đường từ từ nói ...”

Trần Khanh liếc mắt nhìn trong xe một cái, có chút do dự.

“Đừng nói là sợ ta nha?” Vương Dã cười nói:”Bản quan là quan vị tứ phẩm, lần này đi Liễu Châu có hoàng gia thị vệ do chính thánh thường phân phối bảo hộ, thử suy nghĩ một chút, một thư sinh yếu đuối như ngươi tự mình lên đường an toàn hay là đi theo bản quan an toàn hơn.”

Trần Khanh nghe vậy không còn do dự nữa, đối phương nói rất đúng, nếu có vật kỳ quái gì đó, bản thân tự lên đường mới là nguy hiểm!

Bạn đang đọc Thế Giới Yêu Ma Này Do Ta Thiết Kế (Dịch) của Đệ Thất Cá Ma Phương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xathucoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.