Ngụy Cung Trình
Cửa Nam Liễu Châu thành, một đội vệ binh mang giáp cưỡi ngựa cao to đang tiến vào thành dưới ánh mắt của dân chúng, cả đội ngựa một màu đen đồng nhất, áo giáp màu bạc sáng bóng, quá trình di chuyển vô cùng trật tự không có chút hỗn loạn nào, có thể thấy được đây chính là một đội vệ binh tinh nhuệ.
Người xem nhìn với ánh mắt hâm mộ, văn phong Giang Nam mạnh mẽ, truyền thống quân tử không nên đi lính, tuy nhiên lúc này bọn họ thực sự rất hâm mộ sự uy nghiêm này, điều này khiến cho trong lòng một số nam tử dâng lên nhiệt huyết muốn đầu quân.
“Đại nhân, về phủ trước sao?”
Người vừa hỏi chính là phó tướng của đội quân này, mà hán tử uy mãnh được hỏi chính là Tổng binh của Liễu Châu, gia chủ đương đại của Úy Trì gia Úy Trì Bằng!
“Được!”Úy Trì Bằng nhếch miệng cười nói:”Các huynh đệ đã cực khổ rồi, sau khi vào thành hay về nhà mình nghỉ ngơi một chút đi, đêm nay ta sẽ khao các huynh đệ uống một chầu!”
“Tạ đại nhân!” Sau khi binh lính nghe được câu này đều cười ầm vang.
“Giai Minh, ngươi đi Cẩm Hương lâu tìm Tần mụ mụ, nói đêm nay lão tử bao hết, nếu có người khác đặt rồi cũng phải nhường cho lão tử!”
“Vâng đại nhân!” Phó tướng gọi là Giai Minh cười hắc hắc, giục ngựa phi nhanh về phía thành nam.
“Được rồi, các huynh đệ, tản đi đi!” Úy Trì Bằng cười hắc hắc phất tay, một đám kỵ binh lập tức reo hò, giục ngựa lao nhanh.
Nội thành cấm phóng ngựa lao nhanh, nhưng những binh lính này cũng không quan tâm, lập tức gây nên một trận hỗn loạn, sau khi vô số văn nhân nhìn thấy chuyện này nhao nhao nhỏ giọng chỉ trích đám võ tướng ngang ngược!
Nhưng cũng chỉ có thể nhỏ giọng chỉ trích mà thôi, người ở Liễu Châu đều biết, những kỵ binh này không thuộc về Liễu Châu mà chính là thân binh ủa Úy Trì gia, tổng binh Úy Trì Bằng là một người bao che khuyết điểm, Tri phủ tiền nhiệm chỉ vì bắt một tên thân binh phóng ngựa trên đường, mà bị Úy Trì Bằng trực tiếp bắt đến trước cửa phủ nha quất vài roi!
Đường đường lục phẩm quan viên, vì chuyện này mà mất hết mặt mũi, từ quan về quê, kết quả cuối cùng Úy Trì Bằng chỉ bị khiển trách phạt nửa năm bổng lộc là xong việc.
Kể từ chuyện này, quan viên ở đây cũng không dám động đến bọn kiêu binh phách lối này nữa!
“Có chuyện gì vậy Cung Trình?”
Úy Trì Bằng nhìn một vị phó tướng còn lưu lại bên mình, buồn cười vỗ vỗ bả vai đối phương.
Đến Liễu Châu đã được 5 năm, bên trong những thân binh phó tướng, Ngụy Cung Trình chính là người duy nhất còn ở lại cùng hắn, những huynh đệ khác đều đã thành gia lập thất.
Vùng đất Giang Nam này hắn cũng không thích lắm, không có liệt tửu như ở phương Bắc, không thể thống khoái chém giết địch nhân, cho nên vừa nghe được tin tức phía Nam Sơn xuất hiện Sơn quái, hắn liền tràn đầy phấn khởi phái binh đi tìm kiếm nửa năm, có thể thấy được chỗ này nhàm chán cỡ nào ...
Điều tốt duy nhất ở đây chính là nữ nhân rất xinh đẹp, rất nhiều huynh đệ đều không thoát khỏi ôn nhu hương, nhịn không được phải cưới lão bà ...
“Ta cảm thấy ...” Sắc mặt của Ngụy Cung Trình rất lạnh lùng, có thể thấy lúc bình thường chính là một người nghiêm túc, lúc này trên mặt hắn xuất hiện nét nghi hoặc, cuối cùng nhỏ giọng nói:”Ta cảm thấy từ khi Giai Minh thành gia dọn ra Tổng binh phủ, thân thủ của hắn kém đi rất nhiều, hơn nữa ta luôn có cảm giác động tác của hắn rất cứng nhắc.”
Đối mặt với tiếng cười không đứng đắn của thượng quan, khóe miệng của Ngụy Cung Trình cong lên nói:”Ta thấy nên mời đại phu đến xem thử, ta cảm giác không chỉ có mình Giai Minh, các huynh đệ khác cũng như vậy a ...”
“Phải không?” Úy Trì Bằng sờ lên cằm đánh gãy lời nói của đối phương:”Nhưng mà lần trước không phải ngươi đã mời đại phu cho Giai Minh rồi hay sao?”
Nói đến chuyện này, lông mày của Ngụy Cung Trình lại nhíu chặt hơn, cũng không biết có phải hắn nhạy cảm quá hay không, hắn luôn cảm thấy ... Tên đại phu xem bệnh cho Giai Minh lúc đó cũng có biểu hiện cứng nhắc.
“Đại nhân!”
Ngay lúc hắn còn muốn nói chuyện gì, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, lúc 2 người ngẩng đầu lên thì lập tức sững sờ, những thân binh vừa rồi còn reo hò vừa giải tán đã quay lại.
“Tại sao lại bị thương rồi?” Hai mắt Úy Trì Bằng trở nên ngưng trọng, vội vàng giục ngựa tiến lên.
“Tướng quân!” Một tên thân binh thở hồng học nói:”Nhà của Hoàng phu tử ở thành nam có người nháo sự, tên ác ôn kia rất lợi hại, các huynh đệ không bắt được hắn!”
“Hả, còn có chuyện này nữa à?” Nhất thời Úy Trì Bằng hưng phấn đứng lên.
5 năm, thân thể của hắn đã muốn rỉ sét cả rồi, cuối cùng cũng có người gây chuyện? Hơn nữa nghe nói còn có chút bản lãnh!
Ngụy Cung Trình ở bên cạnh vừa suy nghĩ vừa hỏi lại chi tiết vụ việc, thì đã thấy Úy Trì Bằng không dằn nổi lập tức giục ngựa lao về phía thành nam, vừa chạy vừa hét lớn:”Các huynh đệ, theo ta!”
“Vâng!” Tất cả thân binh hưng phấn rống lên một tiếng, vội vàng chạy theo phía sau!
Nhìn xem trưởng quan cùng các binh sĩ đang điên cuồng, Ngụy Cung Trình có chút bất đắc dĩ, nhưng mà lúc hắn đi ở phía sau, không biết có phải nhìn lầm hay không hắn cảm thấy động tác của những thân binh này ... dường như rất giống Giai Minh.
Tất cả đều có một cảm giác quái dị khó nói ra, một cảm giác cứng nhắc không thể diễn tả ...
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Ngụy Cung Trình dâng lên một cỗ cảm giác bất an, lúc hắn muốn tiến lên đuổi theo đám người này, đột nhiên có một giọng nói vang lên phía sau lưng hắn.
“Phải Ngụy Cung Trình tướng quân không?”
Đăng bởi | xathucoi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |