Âm Sơn cố sự
Thần châu đại địa, phong thổ hài hòa, muôn vật phong túc. Thuở hồng hoang, ranh giới giữa người và thần chưa xa cách như hiện tại. Những phái tu chân xuất hiện khắp nơi, người người bằng sở ngộ của mình truy cầu đạo thuật, mong muốn duy ngã độc ton trong trời đất. Nhớ năm xưa, Túc Dương Tử là một kì nhân trong đám kì nhân. Ông ta dựa vào linh khi trong trời đất tu luyện thuần dương chi đạo, hai mươi tuổi đã có đại thành. Khi vượt quá tuổi ba mươi thì Nhật Quang thập quyết của ông ta vô địch trong quần đạo. Khi đến Túc Dương phong trên đỉnh Âm Sơn, ông ta thấy nơi đây dương khí thuần thanh có lợi cho dị sĩ tu chân nên lập ra Nhạc Dương môn. Phái ấy đến nay đã ngót ngàn năm, Túc Dương Tử sống ngót bảy trăm tuổi rồi mới mất. Đệ tử của ông ta là Hoàng Quang đạo nhân tiếp quản Nhạc Dương môn cùng với Tàng Thiên bảo và Lôi Âm tự thống lĩnh chính đạo võ lâm. Thế nhưng thế sự khôn lường, kì nhân nhiều như tinh tú trong huyễn dạ. Khi Hoàng Quang đã ngót ba trăm tuổi, phía tây Âm Sơn, giới tu chân lại nổi lên. Trong đám người ấy có một kẻ xuất sắc là Huyết Dạ. Ông ta nghịch thiên tu hành pháp lực vô biên, thống lĩnh quần đạo phía tây lập ra Quỷ Đạo thần tông trên đỉnh Hàn Ảnh phong của dãy U Xuyên.
Ba phái Nhạc Dương, Tàng Thiên và Lôi Âm năm ấy cùng Quỷ Đạo tông luận đạo. Chủ thuyết bất đồng, hai bên giao chiến nhiều ngày thương vong vô số. Đệ tử của Huyết Dạ tuy pháp lực cao minh nhưng đối phương bù lại nhân thủ đông đảo. Sau cùng, hai bên giảng hòa, lấy Nhược Hà làm giới tuyến. Phía tây ngạn thuộc về Quỷ Đạo thần tông, đông ngạn ba phái Nhạc Dương, Lôi Âm và Tàng Thiên chia nhau cai quản. Từ đó, Quỷ Đạo thần tông bị gọi là ma giới còn ba phái kia cho mình là chính giáo, vài năm hai bên lại tỷ thí một lần, thương vong đều có.
Mấy năm nay, ai cũng muốn thủ thắng đối phương. Tình cờ, trong di cảo của Túc Dương tử, Hoàng Quang phát hiện sư phụ mình từng chịu thất bại bởi Thiên Cực kinh. Chính giáo dốc sức đi tìm kinh thư mong chờ thủ thắng. Tin tức lọt đến tai Huyết Dạ, ông ta cũng phái đệ tử dốc sức truy tìm. Một cuộc chiến mới lại bắt đầu.
Keng keng, trong đêm vắng, tiếng kim khí chạm nhau nghe thật đinh tai, thôn Hà Hoa này nằm dưới chân Âm sơn, mấy năm nay, bách tính không được một ngày yên ổn. Phía sau núi, hai đứa trẻ đang lúi húi nhặt củi, dường như chúng đã quá quen nên không quan tâm đến trận huyết chiến trong thôn.
- Ưu Phàm, chúng ta về thôi, trời sắp mưa rồi.
- Triều Phong, chờ bọn họ đánh nhau xong đã.
Một đứa trẻ nhà nông mặc áo vải thô nhưng mục quang rất sáng đáp lại. Triều Phong, đứa trẻ khôi ngô trong bộ quần áo thư sinh nhìn bạn gật đầu. Trên trời, những tia chớp lằn ngang lằn dọc soi sáng cả một vùng cây cỏ. Đám ác chiến kéo gần đến sơn hậu, hay đứa trẻ núp sau một cái cây to. Một cái bóng đen bay là là trên mặt đất. Đứng trước nó là một hòa thượng đã bị thương, máu nhuộm đỏ cả tăng bào. Cái bóng đen cười ma mãnh, từ bên trong, huyết khí tỏa ra tanh nồng. Nói lạnh lùng cất tiếng:
- Ha ha, Ngự thiên hóa lôi quyết của Lôi Âm tự quả nhiên danh bất hư truyền, tiếc là được một lão già dùng để giãy chết. Ha ha ha ha..
- Ngươi bỉ ổi.
Hòa thượng thét lên, miệng lại thổ ra một búng máu tươi. Ông ta nặng nề đứng vững, tay trái nắm thành kiếm quyết, tay phải đưa thanh cổ kiếm lên miệng niệm:
- Ngũ lôi hóa cực, tru tiên diệt ma, sát.
Chữ Sát vừa dứt, thân hình ông ta lao vụt lên không trung, một luồng lôi khí theo kiếm của ông ta đánh thẳng xuống cái bóng đen. Hắc khí tan đi, một thân ảnh cháy đen sụp xuống mặt đất, con cự xà cũng chết ngay bên cạnh hắn. Nhưng hắn vẫn chưa tắt hơi hẳn còn vừa kịp quăng lên trời một cây pháo hiệu. Cùng lúc đó, hòa thượng kiệt sức chống kiếm khụy xuống đất, miệng thổ máu tươi. Ông ta lấy từ trong bọc ra một viên thuốc, nuốt vào, sau đó ngồi xuống đất bình hòa điều khí. Năm người y phục hệt như người đang nằm dưới đất nhẹ nhàng phá không hạ xuống trước mặt hòa thượng.
- Tĩnh Không, ta nhìn không nhầm thì lão vừa uống Hóa Thần đan, tuy bây giờ lão chân khí sung vượng nhưng ba ngày sau, lão nghĩ xem sẽ thế nào?
Một hắc y nhân nói rồi phá lên cười. Phải, cái mà vị hòa thượng tên Tĩnh Không vừa uống chính là Hóa Thần đan, nói là một kì phương diệu dược của Lôi Âm tự. Nó có thể giúp người hấp hối tức khắc hồi sinh. Tuy nhiên, công dụng của nó chỉ trong ba ngày. Hết ba ngày, thần tiên hiện thế cũng không cứu nổi. Nói là vậy nhưng không phải không có cách. Khắc tinh của Hóa Thần đan chính là Hồi Hồn thủy, một diệu dược của Quỷ Đạo thần tông. Có điều phải uống trước ba ngày và mỗi năm phải uống một lần. Một người trong số năm người thuộc Quỷ Đạo thần tông lại lên tiếng mỉa mai:
- Thế nào, ngoan ngoãn đưa chìa khóa Phàm Giang động ra đây, ta sẽ cho ông dược phương. Không thì ông cứ giữ cũng được nhưng hứa đầu nhập Quỷ Đạo thần tông bọn ta, mỗi năm tông chủ sẽ phát thuốc giải.
Hòa thượng dứt khoát chống kiếm đứng dậy. Ông ta trừng trừng nhìn năm tên ma đồ nói:
- Mơ đi. Bảo khố là sinh mệnh tam giới, ta không thể giao cho ngươi được. Cảm tạ sự hậu ái của Huyết Dạ nhưng thân tàn này quyết không đầu nhập ma tông. Ta cho các ngươi dò đường trước ta đi sau vậy. Thế rồi ông ta vung kiếm đưa lên. Một luồng lôi điện đánh năm tên giáo đồ văng ra. Bọn chúng cháy đen như tên lúc nãy. Như đã quá giới hạn của nhục thể, lúc này, Tĩnh Không ngất lịm.
Hai đứa trẻ phía sau gốc cây đã chứng kiến toàn bộ trận ác chiến vừa rồi. Ưu Phàm run lẩy bẩy nắm lấy một cành củi to từ từ tiến ra.
- Từ từ, ông ta chưa chết đâu.
Triều Phong ngăn lại.
- Cứu người đi.
- Ngươi điên rồi sao. Giết hắn đi. Cứu hắn nếu hắn giết chúng ta thì thế nào?
- Triều Phong, lão hòa thượng không hại chúng ta đâu.
- Vậy sao ngươi cầm cành củi?
- Ta sợ đám hắc y nhân.
Vị hòa thượng từ từ tỉnh lại. Ưu Phàm dìu lão vào một sơn động gần đó. Nó lấy củi khổ nhóm một đám lửa để sưởi ấm. Nó kiếm được một chút quả rừng gần đó rồi cho lão ăn. Một canh giờ sau, lão ta đã có thể đi lại bình thường. Bỗng thấy ông ta lượm một cành cây nhỏ, tả thủ phóng ra một luồng lực đạo điểm ngay cành cây về phía mi tâm của Triều Phong. Ưu Phàm định ngăn lại thì đã không kịp. Nó chỉ biết thở dài rồi chừng mắt nhìn lão.
- Ông định làm gì Triều Phong.
Lão hòa thượng mỉm cười từ hòa nhìn hắn đáp:
- Đừng lo, một canh giờ sau hắn sẽ tỉnh lại. Giờ ta có chuyện này nói với con nhưng trước khi nghe con phải hứa sẽ giữ bí mật.
Ưu Phàm đắn đo một lát rồi gật đầu. Lão hoà thượng từ từ kể:
- Ta tên Tĩnh Không, là nhị trưởng lão của Lôi Âm tự. Phen này xuống núi cũng vì tung tích Thiên Cực kinh.
- Phải, tôi nghe mấy môn phái các người suốt ngày chém giết là vì cuốn sách đó. Tôi chả biết nó hay ho gì mà hao tổn bao nhân mạng.
- Haizz. Chuyện đó cũng không còn bí mật gì trên giang hồ nữa. Nay ta biết được nó ở Phàm Giang động. Đám Ma tông đệ tử vừa rồi truy sát ta cũng chỉ vì nó. Ta chỉ còn sông không quá ba ngày nữa ta có một tâm nguyện xin nhờ con giúp cho, ý con thế nào?
- Xin hòa thượng cứ nói.
Mục quan từ hòa của Tĩnh Không bỗng trở lên hỗn loạn, vui sướng thất thường. Lão khẽ đưa tay xoa đầu Ưu Phàm rồi nói tiếp:
- Ta sống không được lâu, hơn trăm năm tu vi không nên bỏ uổng. Ta muốn trước khi chết nhận thêm một đệ tử. Bổn môn có hai phái là Kiếm tông và Khí tông. Kiếm tông thiên về kiếm pháp chiêu thức, Khí tông thiên về nội gia canh khí. Nay ta muốn nhận con là đệ tử nhập thất con thấy sao?
- Triều Phong hơn con về mọi mặt sao người không chọn cậu ta?
- Công phu bổn môn trọng đức hơn trọng trí. Những lời vừa rồi của các con ta nghe cả rồi. Xin hãy thành toàn cho kẻ sắp chết này.
Nói đoạn ông ta dập đầu binh binh trước mặt cậu bé. Ưu Phàm bỗng thấy cảm khái vô cùng. Nó đáp lễ rồi cất giọng gọi sư phụ. Hòa thượng đỡ nó dậy rồi mỉm cười. Ông ta lẩm bẩm:
- Âu cũng là cơ duyên, là cơ duyên.
Thế rồi nhanh như chớp, hữu thủ của ông ta chụp lấy thiên linh cái của cậu bé. Ưu Phàm cảm thấy một luồng khí nóng truyền vào cơ thể làm nó khó chịu vô cùng. Chỉ nghe hòa thượng nói:
- Đừng kháng cự.
Chừng một canh giờ nữa, ông ta mới chịu buông ra.
Tĩnh Không ngồi dưới đất hơi thở đứt quãng. Ông ta thều thào:
- Nước.... Nước...
Ưu Phàm nâng túi nước đưa cho ông ta. Uống một ngụm nước, lão thấy khí lực điều hòa hơn nhiều. Lão lại nói tiếp:
- Duyên sư đồ ngắn ngủi, ta chătng có gì cho con cả, ngoại trừ hơn trăm năm tu vi của ta. Giờ ta truyền khẩu quyết Ngự thiên hóa lôi quyết và chiêu thức cho con. Có tu vi của ta con sẽ học nhanh hơn.
Ưu Phàm chỉ sụp lạy mà khóc:
- Sư phụ.
Tĩnh Không gắt lên:
- Đứng dậy, con muốn tâm huyết của ta uổng phí sao?
Rồi lão đem khẩu quyết cùng chiêu thức bắt nó học thuộc. Không hiểu sao Ưu Phàm học rất nhanh. Qua nửa canh giờ thì quán thông tất cả. Tĩnh Không gật đầu hài lòng:
- Quả nhiên không phụ kì vọng của ta. Đây là kì ngộ của con. Chìa khóa Phàm Giang động này ta giao cho con bảo quản. Lòng người hiểm ác mà tâm địa con quá lương thiện. Công pháp ta dạy con tuyệt đối không được sử dụng tùy tiện. Con hãy nhớ, chính tà tại tâm không tại chấp niệm giáo môn.
Đoạn, ông ta lấy ra một cái túi vải vàng quàng lên cổ Ưu Phàm rồi tắt hơi. Ưu Phàm vẫn quỳ dưới đất mà lay gọi:
- Sư phụ, người tỉnh lại đi, nhừng gì người dạy con đều nhớ.
Hai hàng nước mắt của nó tuôn như suối.
Vừa lúc đó, tiếng đánh nhau lại vọng đến từ phía xa.
Đăng bởi | DạBằng |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |