Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu nhập Nhạc Dương

Tiểu thuyết gốc · 1866 chữ

Tiếng đánh nhau rõ ràng đang đi về mé trong thôn. Thôn Hà Hoa bốc cháy ngùn ngụt. Lửa sáng rực một góc trời. Lúc bấy giờ, Triều Phong đã tỉnh lại từ lâu. Nó thấy Ưu Phàm ngồi thất thần thì vội lay gọi hắn. Ưu Phàm sực tỉnh, hắn nhìn Triều Phong ánh mắt van lơn.

- Mau giúp ta chôn cất... lão hoàn thượng.

Hắn nhớ lời sư phụ nên không để lộ quan hệ ra ngoài. Hì hục một lúc thì hai đứa trẻ mới mai táng xong thi thể của Tĩnh Không. Triều Phong liền nhặt cây cổ kiếm của lão đeo lên người. Nó kéo tay Ưu Phàm chạy về thôn. Trước mặt chúng là một cảnh tượng vô cùng thảm khốc. Thôn dân bị thảm sát, huyết nhục tung tóe khắp nơi. Mấy tên hắc y nhân cười khoái trá đi về phía hai đứa trẻ. Một bé gái áo xanh cầm một thanh kiếm nhỏ bỗng đâu xuất hiện đứng chắn trước Triều Phong và Ưu Phàm. Cô ta hét lên:

- Có đệ tử Nhạc Dương ở đây, quyết không được làm hại người vô tội

- Này nhóc, nên biết tự lượng sức. Nếu ngươi cố cứng đầu để gia gia đây tiễn ngươi một đoạn.

Rồi hắn quay lại ngắc đầu với mấy tên hắc y nhân phía sau. Hay bên xông vào giao chiến. Bé gái chiêu thức hoa lệ, thân pháp khinh linh. Nó tựa hồ như một dải lụa xanh giữa mấy cái bóng đen. Bộng nghe ối một tiếng. Tay phải nó bị trúng thương, tiểu kiếm văng ra, thân hình nó bị một chưởng khá nặng, nôn ra một bụm máu rồi bật lùi về phía sau. Đám hắc y nhân tiến lại. Bất giác, Ưu Phàm nhìn thấy trong đám xác chết vạt áo của mẹ mình, bên vai bị xé mất một nửa. Nó giằng lấy cổ kiếm trên vai Triều Phong vụt lên.

- Ngũ lôi hóa cực, tru tiên diệt ma, sát.

Rồi nó bay người lên vung kiếm đánh lăng không. Trong một chiêu, mấy chục hắc y nhân cháy rụi. Nó thu kiếm lại đứng xuống ngưng thần nhìn. Cả Triều Phong và cô bé kia đều ngơ ngác. Một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng đáp xuống. Kế đến là một bé gái áo hồng cất tiếng gọi:

- Cha.

Thân ảnh màu trắng kia là một lão đạo đưa tay bế bé gái áo hồng. Tiếp đó, cô gái áo xanh cất tiếng gọi:

- Chủ nhân.

Đột nhiên, đứa bé áo hồng vươn tay tát đứa bé áo xanh một cái đau điếng. Giọng nó hách dịch:

- Một con tiểu nha đầu cũng dám ra tay làm mất mặt Nhạc Dương môn ta.

Cô bé áo xanh mắt đỏ hoe, hai má xưng vù năm lốt ngón tay cúi đầu không nói. Ưu Phàm thấy chuyện bất bình liền lên tiếng:

- Tiểu nha đầu nhà cô sao dám động chút là đánh người.

Chẳng ngờ cô bé áo hồng không nói không rằng, tả thủ vung ra nhằm ngay ngực Ưu Phàm mà chụp tới. Ưu Phàm không tránh mé mà chỉ đưa kiếm chếch lên trên. Xem ra, nếu không rụt lại kịp, cánh tay nó nhất định đứt lìa. Bạch y đạo sĩ thấy con gái nguy cấp vội cứu viện, ông ta lùi người lại giúp cô bé áo hồng tránh khỏi đường kiếm của Ưu Phàm. Thuận chân, lão đá ngay vào cổ tay của nó. Chẳng ngờ nó cũng lùi lại xoay kiếm chém ngay vào bắp vế của lão. Soạt một tiếng, một miếng giày của lão rách mất một nửa. Hoàng Quang - vâng, lão đạo kia chính là Hoàng Quang đạo nhân - thất kinh hỏi:

- Ngươi là đệ tử của Tĩnh Không sư huynh?

Biết không thể giấu nổi, Ưu Phàm gật đầu. Ngưng một lát nó mới òa lên khóc:

- Sư phụ... chết rồi. Cha mẹ ta cũng... chết rồi.

Cô bé áo xanh vỗ nhè nhẹ lên vai nó an ủi. Hoàng Quang nhìn nó lòng càng xót xa. Mấy năm nay, ông luôn day dứt vì chính ma đại chiến gây lầm than cho bá tính. Ông hỏi nó:

- Cậu bé, các cậu có muốn gia nhập Nhạc Dương môn không?

- Được nhưng xin cho ta an táng cha mẹ ta đã.

Hoàng Quang liền sai người mai táng cho toàn bộ thôn dân. Sau đó, cả năm người hướng về Túc Dương phong mà đi.

Ưu Phàm theo Hoàng Quang đạo nhân đi đến một cái cổng lớn. Phía sau đại môn ấy là bảy khu biệt viện. Hoàng Quang lấy tay vừa chỉ vừa giải thích:

- Nhạc Dương ta từ khi thành lập môn hộ đến nay đã tu luyện theo pháp môn của đạo gia. Trong phái chia ra làm bảy tiểu môn chính do bảy sư huynh đệ ta cai quản. Các tiểu môn theo thứ tự lần lượt theo các sao trong Bắc Đẩu là: Tham Lang, Liêm Trinh, Lộc Tồn, Cự Môn, Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân. Cự Môn và chức trưởng môn đều do ta chưởng quản. Con đã có căn cơ về kiếm thuật nên gia nhập Cự Môn. Triều Phong có cơ mưu và trí tuệ nên gia nhập Văn Khúc.

Đoạn, ông ta vẫy tay gọi cô bé áo xanh:

- Lệ Giang, ngươi lại đây.

Quay sang Ưu Phàm ông ta nói tiếp:

- Tiểu cô nương áo hồng lúc nãy là Băng Diễm, con gái ta. Do mẹ nó mất sớm nên ta chiều hư nó rồi. Con từ nay là đệ tử nhập thất của ta nên nó là sự muội con. Còn Lệ Giang là một nha hoàn trên núi. Con đã cứu mạng nó vậy từ nay nó sẽ lo ăn ở cho con. Kiếm pháp Lôi Âm là sở ngộ riêng của con và Tĩnh Không sư huynh vì vậy con không cần chia sẻ nó, sư phụ cũng không quản được con đã nhớ chưa?

- Dạ sư phụ. Nó nhìn cô bé áo xanh vẫn cúi đầu. Lệ Giang vội ngẩng lên rồi sụp xuống:

- Chủ nhân. Ưu Phàm đỡ cô bé dậy nói:

- Gọi ta Ưu Phàm được rồi

- Như vậy được không chủ nhân?

Cô ta nói nhưng mục quang hướng về Hoàng Quang đạo nhân. Ông ta mỉm cười tinh quái:

- Đừng hỏi ta, con giờ là nha hoàn của Ưu Phàm. Nó quản nha đầu ra sao ta không can hệ.

Cô ta mỉm cười long lanh trong nắng mới.

Chuyện như vậy mà đã mười năm....

- Phàm ca, lôi kiếm thức này huynh dạy ta thật sao?

- Ừ. Chăm chỉ luyện tập nhất định sẽ có tiến cảnh. Cô không phải đã luyện đến tầng thứ năm rồi sao?

- Phàm ca. Chúng ta đã bỏ ba ngày không luyện Nhạc Dương kiếm pháp rồi đấy. Vậy có được không?

- Lệ Giang, ta không nói, cô không nói ai biết được.

Mười năm qua, Lệ Giang luôn chăm sóc cho Ưu Phàm. Cậu bé năm nào giờ đã một nam nhi tuấn tú. Ưu Phàm đã vào Nhạc Dương môn được mười năm, thời gian ấy, công phu của chàng không hề thuận lợi tiến cảnh. Tuy nhiên, Ngự thiên hóa lôi quyết chàng đã quán thông và có đại thành. Chàng lại có căn cơ nội công vững vàng của Nhạc Dương môn nên có phần vững vàng hơn Tĩnh Không sư phụ của chàng năm xưa. Tuy nhiên, võ công này chàng không phô diễn cùng đệ tử Nhạc Dương. Vả lại, đám đồng môn vẫn coi võ công của chàng là tà đạo. Duy chỉ có tiểu nha đầu Lệ Giang luôn theo sát chàng, chăm sóc chàng.

Lệ Giang giờ nay đã thành một thiếu nữ tú lệ tuyệt luân. Đôi mắt nàng trong như ngọc bích với bờ mi cong và dài, khóe môi tươi hồng như một đóa anh đào mới nở. Nàng và Băng Diễm xứng đáng là hai đóa hoa của Cự Môn. Tuy nhiên hai người vốn không ưa nhau mà Băng Diễm là con gái của trưởng môn nên nàng hay bị chèn ép. Võ công của nàng vốn không cao, mỗi lần như vậy đều là Ưu Phàm ra mặt giúp nàng. Vì là truyền nhân độc nhất của Tĩnh Không nên Ưu Phàm được Hoàng Quang đạo nhân ưu ái cho ở riêng trong một căn nhà trúc phía sau núi. Ngày ngày, chỉ có chàng và Lệ Giang làm bạn. Môn quy Nhạc Dương rất ngặt. Vốn cấm đệ tử được chỉ dạy võ công bổn môn cho người khác cũng cấm nô tỳ tự học võ công mà không được phép của chủ nhân. Tuy nhiên, võ công của Lôi Âm tự vốn không thuộc quyền quản lý của Nhạc Dương môn. Chàng liền cùng Lệ Giang tu luyện. Tất nhiên, Ưu Phàm không chỉ truyền dạy cho nàng công phu Lôi Âm tự mà còn pha trộn những tương thích của nội công tâm pháp Nhạc Dương. Ngự thiên hóa lôi quyết có bảy tầng thì chàng đã luyện xong. Hôm nay, Lệ Giang cũng vừa luyện đến tầng thứ năm.

Ưu Phàm và Lệ Giang đang luyện kiếm thì thấy một thư sinh áo trắng lăng không hạ xuống. Thân pháp hắn lăng lệ vô song. Vừa đáp xuống trước mặt hai người, thư sinh vung cây bút bạc đâm về phía Ưu Phàm, thủ pháp xảo diệu vô cùng. Ưu Phàm liền lùi lại phía sau vung kiếm đó đỡ. Keng một tiếng, cây bút bạc văng xa, thư sinh hồ khẩu tóe máu tươi. Thanh kiếm thép trong tay Ưu Phàm cũng gãy làm ba đoạn. Ưu Phàm lắc đầu ngao ngán:

- Tiếc là cây kiếm quá tồi.

Lệ Giang liền rút thanh cổ kiếm của Tĩnh Không năm xưa đưa cho chàng. Bên kia, thư sinh cũng dơ quyển sách bằng thép ròng lên ngưng thần thủ thế. Hai bên lao vào giao đấu. Kiếm pháp của Ưu Phàm xảo diệu uy mãnh như lôi điện, giây lát, thiên địa thất sắc, sấm sét đinh tai. Cuốn sách của thư sinh đưa lên thung dung nhàn hạ từ từ chiết chiêu. Thêm ba chiêu nữa, đột nhiên Ưu Phàm hô lên:

- Trúng.

Rồi chàng cùng kiếm lăng không bay tới. Thanh kiếm bay mạnh vào thiết thư của thư sinh còn song thủ của chàng đánh ra hai luông lôi điện. Đây là thức thứ bảy, Lăng lôi trảm nhật của Ngự thiên hóa lôi quyết mà cả Tĩnh Không cũng vẫn chưa thuần thục.

Chợt một người từ đằng xa quát lên:

- Nhị vị sư đệ dừng tay.

Kèm theo là một chiếc trường bào phân tách hay người về hay phía. Trường bào tuy bị cháy đen nhưng cũng làm giảm lực đạo của Ưu Phàm đôi chút. Chỉ trong tích tắc ấy, thư sinh như chợt tỉnh liền lách người tránh qua một bên. Tuy nhiên cuốn thiết thư vẫn bị kiếm ghim chặt xuống đất, còn hai khóm trúc sau lưng hắn cháy rụi.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.