Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trông bổn toạ có giống diễn viên không?

Tiểu thuyết gốc · 2303 chữ

Quan lại ở kinh thành thường phải đến chờ ở Ngọ Môn trước giờ Mão (năm giờ đến bảy giờ sáng) để có thể đến kịp buổi chầu sớm. Dĩnh Vương vừa vào kinh vào đêm hôm trước, nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã phải chuẩn bị lên triều. Y đứng một góc, đưa tay che miệng ngáp. Mấy lão quan nhìn thấy liền chỉ trỏ. Nhưng mà y cũng không để tâm đến họ làm gì.

“Vương Gia. Ta nghe nói ngài vừa về tới kinh thành hôm qua?”

Một người đi đến chấp tay với Dĩnh Vương. Y là Ôn Tất Luân, Lễ Bộ Thị Lang. Y mặc quan phục màu xanh, đầu đội mũ ô sa, tay cầm ngọc hốt.

“Ôn Thị Lang, có việc gì không?”

“Đương nhiên là có. Việc lớn là đằng khác. Ngài để cho tam công chúa bị bắt cóc, làm cho ta cùng cả Lễ Bộ lẫn Hình Bộ phải cho người tìm kiếm khắp nơi. Ta còn phải cùng Thượng Thư đại nhân tìm cách giải thích cho sứ thần Yên Đình nữa.”

Dĩnh Vương liền cười.

“Các ngài cứ tìm. Nhưng mà sẽ không tìm thấy đâu.”

“Vương Gia. Ngài nói vậy là có ý gì? Không lẽ ngài thông đồng với kẻ kia bắt cóc công chúa?”

Mấy quan viên khác nghe vậy liền hướng mắt về phía Dĩnh Vương và Ôn Tất Luân. Họ bắt đầu bàn tán. Về chuyện này, những quan viên đi hộ tống có truyền tai cho một vài người quen biết nên họ cũng biết chút ít. Lúc này Tống Vân Chi từ xa đi đến.

“Ôn Thị Lang nói khó nghe vậy?”

Ôn Tất Luân liền nhìn Tống Vân Chi. Vẻ mặt y hoài nghi hỏi.

“Tống đại nhân. Ngài là Chỉ huy sứ Cấm vệ quân, không cần phải thiết triều. Ngài đến đây để làm gì?”

Tống Vân Chi liền làm động tác ôm quyền hướng về phía Kim Loan Điện.

“Hoàng thượng có chỉ, ai có can dự vào việc hộ tống lần này đều phải có mặt. Ôn Thị Lang nói xem, ta có nên đến không?”

Ôn Tất Luân liền cứng họng, không thể phản bác. Tống Vân Chi nói tiếp.

“Chờ đến lúc vào thiết triều mọi chuyện sẽ rõ thôi. Ta nói cho ngài biết, chuyện này nằm mơ ngài cũng không nghĩ đến được đâu.”

“Tốt nhất là các ngài nên cho thánh thượng một câu trả lời rõ ràng.”

Nói rồi Ôn Tất Luân phất tay áo bỏ đi. Dĩnh Vương nhìn theo, ánh mắt có ý cười. Tống Vân Chi đứng ghé sát người Dĩnh Vương khẽ nói.

“Ta cũng mong là ngài có câu trả lời cho thánh thượng. Mấy lão quan văn này bụng đầy kinh thư, ta không có cãi lại đâu.”

“Tống đại nhân yên tâm. Bổn vương sẽ không làm ngài chịu thiệt đâu.”

Dĩnh Vương nói, đưa tay vỗ vỗ vào ngực giáp của Tống Vân Chi. Lúc này cửa Ngọ Môn cũng mở. Các quan viên bắt đầu xếp thành hai hàng văn, võ chờ đi vào trong. Tất cả dừng trước điện Kim Loan, chờ xướng tên. Từng người, từng người được gọi vào điện.

Bên trong, hoàng đế Cơ Tuyên Thành đang ngồi trên long ỷ, vẻ mặt mệt mỏi, chống một tay ôm đầu. Khi tất cả đã được gọi vào trong, liền đồng thanh.

“Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Bình thân. Các khanh, ai muốn tấu gì thì cứ tấu đi.”

Ôn Tất Luân liền bước ra.

“Bẩm hoàng thượng, về chuyện tam công chúa của nước Yên Đình mất tích trên đường hộ tống, thần…”

Ôn Tất Luân đang nói thì Hoàng đế đưa tay ngăn lại.

“Chuyện này nên nghe người từ đoàn hộ tống trước. Tống Chỉ huy sứ, khanh trình bày đi.”

Tống Vân Chi nuốt nước bọt, bước ra ôm quyền.

“Bẩm hoàng thượng, chuyện này có chút khó tin. Xin hoàng thượng miễn cho thần tội vô lễ.”

“Được. Khanh nói đi.”

Được Hoàng đế chấp thuận Tống Vân Chi liền quỳ xuống.

“Công chúa bị tiên nhân đưa đi chứ không phải là bắt cóc ạ.”

Mấy lão quan liền nhốn nháo.

“Ăn nói hàm hồ!”

“Hồ ngôn loạn ngữ!”

Dĩnh Vương cùng một vài quan viên khác liền bước ra.

“Chuyện này chúng thần có thể làm chứng.”

“Dĩnh Vương có thể làm chứng?”

Hoàng đế nheo mắt nhìn Dĩnh Vương.

“Đúng vậy. Chuyện này phải nói đến một vị tiên sinh ở huyện Hoài An, Vĩnh Ninh Châu. Người này khí độ bất phàm, ẩn cư ở ngoại thành huyện Hoài An. Bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp, diễm lệ. Ban đầu thần biết đến danh của vị tiên sinh này qua câu đối dán trước của tửu lâu. Sau điều tra mới biết người này không giống người thường. Bản thân vị tiên sinh này học thức uyên bác, nhưng lại làm bằng hữu với một lão nông nghèo.”

Tống Vân Chi tiếp lời.

“Đến khi thần được Vương Gia nhờ vả đi mời tiên sinh đến gặp mặt, ngài ấy liền từ chối. Thuộc hạ bên cạnh thần muốn đến bắt người liền bị nữ nhân bên cạnh đánh không kịp trở tay. Sau đó trên đường đến huyện, công chúa gặp phải một nhóm cường đạo. Những kẻ này vô cùng quỷ dị. Dùng đã bị thần làm bị thân nhưng vẫn không gục ngã, cũng không có dấu hiệu xuống sức. Lúc này nữ nhân đó không biết từ đâu đến chém chết một tên. Hắn liền lộ ra chân thân là một con sói trắng. Vị tiên sinh kia cũng có mặt ở đó. Ngài ấy thi pháp điều khiển mấy chục thanh kiếm đâm xuyên tên cầm đầu, còn điều khiển nước bắt trói những kẻ muốn chạy nữa.”

“Cái gì?”

Hoàng đế đứng bật khỏi long ỷ, vẻ mặt kinh ngạc. Mấy vị quan văn, võ thì không khỏi chấn kinh với chuyện mà Tống Vân Chi kể. Một vài người nhìn nhau, nói khẽ mấy điều. Ôn Tất Luân liền lên tiếng.

“Tống đại nhân. Ngài đừng có ăn nói hàm hồ. Đây không phải là nơi ngài có thể kể chuyện của kẻ thuyết thư.”

“Đúng vậy. Tống đại nhân, ngài đừng có nói năng xằng bậy trước mặt thánh thượng.”

Dĩnh Vương liền nói tiếp.

“Trong tiệc tẩy trần, công chúa tiếp tục bị một tên tà ma thi pháp, lấy ra trong người công chúa tà vật mà hắn nuôi dưỡng đã lâu. Nữ nhân đó lại xuất hiện chém chết tà vật. Còn tiên sinh thì chặn đường lui của tà ma kia, bắt hắn nhốt vào một cái bình hồ lô. Sau đó để lại mấy câu đó rồi cưỡi mây đi mất.”

Dĩnh Vương dừng lại một chút, nhìn sắc mặt của Hoàng đế. Y đang há hốc, đứng có chút không vững được hoạn quan bên cạnh đỡ ngồi xuống long ỷ.

“Nói tiếp. Nói tiếp.”

“Vị tiên sinh đó nói, nếu muốn biết chuyện gì thì đến nhà của ngài ấy tìm. Hai hôm sau, khi công chúa đã tốt hơn, chúng ta mới lên đường. Tại đó cả hai người xác nhận mình là tiên nhân. Còn nói tà ma kia đã bị chém chết, thân tử đạo tiêu.”

“Thân tử đạo tiêu?”

Hoàng đế cùng các quan lại không hiểu là gì, đều hướng mắt về phía Dĩnh Vương.

“Tức là thân chết, đạo hạnh cùng hồn phách đều tan biến, không thể đầu thai.”

Tống Vân Chi tiếp lời.

“Còn về công chúa. Tiên sinh nói, công chúa điện hạ là Thái Dương Tinh hạ phàm. Vì trước đây có tà vật trong người giúp kìm hãm dương khí cực thịnh nên mới không có chuyện gì. Nhưng giờ đây không còn tà vật đó kìm hãm, dương khí cực mạnh đó có thể phản phệ, tự thiêu chính nó. Muốn sống phải tu luyện công pháp thuần âm để cân bằng âm dương. Tiên tử nói có duyên sư đồ với tiên tử vậy nên công chúa đã theo tiên tử kia tu hành rồi.”

“Thật vậy sao?”

Hoàng đế tỏ vẻ hoài nghi nhìn Tống Vân Chi và Dĩnh Vương. Một lão quan trong đoàn hộ tống liền bước ra.

“Thần có thể làm chứng. Hôm công chúa được tiên nhân đưa đi, tiên nhân có để lại vài lời.”

“Mau nói.”

Hoàng đế sốt sắng nói.

“Tiên nhân nói sẽ tự giải thích với hoàng thượng, không cần chúng thần lo.”

Ôn Tất Luân cười lớn.

“Tự giải thích với hoàng thượng? Chẳng lẽ các ngài định tìm một diễn viên nào đó đến đây để biện hộ giúp sau?”

“Diễn viên?”

Lúc này trong nến trong điện bỗng vụt tắt. Một cỗ hàn khí từ bên ngoài tràn vào trong, làm cho một vài người đứng gần cửa rung lên. Giọng nói nghiêm nghị từ bên ngoài vang vào trong. Ở ngưỡng cửa, không biết từ lúc nào lại xuất hiện hai nữ nhân. Một người tóc đen mặc bạch y, người còn lại tóc bạc trắng, trên tóc cài một cái lược ngọc đen tuyền.

Hoàng đế cùng các quan viên liền im bặt, không ai nói gì. Chỉ nhìn về hai nữ nhân ở cửa. Bạch Nguyệt Quân cùng Sở Uyển Đình bước vào. Nàng dừng lại trước mặt Ôn Tất Luân, nhìn hắn chăm chú. Rồi nàng đột nhiên nói.

“Trông bổn toạ có giống diễn viên không?”

Ánh mắt sắc bén cùng với giọng nói nghiêm nghị làm cho Ôn Tất Luân sợ hãi, vô thức lùi xa mấy bước. Nàng khẽ cười, sau đó bước tiếp đến trước mặt Hoàng đế, những quan viên đứng chắn, tự động nép sang một bên.

“Bệ hạ, hôm nay ta đến đây cũng là để giải thích chuyện của đồ đệ ta.”

Bạch Nguyệt Quân chấp tay với Hoàng đế. Ban đầu nàng cũng không muốn lắm nhưng mà Lưu Vân đã căn dặn là khi nói chuyện với Hoàng đế, chí ít cũng phải khách sáo một chút. Sở Uyển Đình đứng phía sau Bạch Nguyệt Quân liền bước ra, chấp tay.

“Công chúa điện hạ? Sao tóc lại bạc trắng thế này?”

Dĩnh Vương nhìn thấy bộ dạng của Sở Uyển Đình lúc này liền kinh ngạc. Lần trước gặp mặt, nàng vẫn còn là người hồn nhiên, vui vẻ. Bây giờ gặp lại, nàng lại trở thành người vô cảm, tóc lại bạc trắng hết cả đầu. Bạch Nguyệt Quân không khỏi thở dài.

“Là ta muốn thử thách con bé nên đã đưa cho nó Đoạn Trần Sơ. Nói nó nếu thật sự muốn làm đệ tử của ta thì dùng lược chải tóc. Dù huynh ấy đã cảnh báo trước nhưng ta không ngờ nó lại quyết tâm, dứt khoát đoạn tuyệt trần duyên như vậy.”

Dĩnh Vương thắc mắc.

“Đoạn Trần Sơ?”

“Khi dùng Đoạn Trần Sơ chải tóc. Một chải cắt hết ưu sầu, hai chải vô hỷ vô bi, ba chải bạc đầu không hối hận. Một khi đã chải thì trong tâm sẽ khoá hết cảm xúc, không còn luyến tiếc nhân gian nữa.”

Mấy quan lại lúc này mới biết nữ tử tóc trắng đang đứng trước mặt là tam công chúa nước Yên Đình, xì xầm bàn tán. Bạch Nguyệt Quân cũng không mấy để tâm. Nàng nhìn Hoàng đế nói.

“Hôm nay ta đến đây để báo cho bệ hạ biết Sở Uyển Đình là đồ đệ của ta, không phải đến xin phép. Vậy nên ai cũng không cản được ta.”

Nói rồi nàng lấy ra một lá thư đưa cho hoạn quan.

“Đọc lá thư này xong, bệ hạ sẽ hiểu hết mọi chuyện.”

Hoàng đế cầm lá thư từ tay hoạn quan, nghi hoặc nhìn. Nhưng rồi y cũng mở ra. Từ bộ cảnh tượng từ lúc cứu Sở Uyển Đình, đến lúc nói chuyện với Thanh Viễn Chân Nhân ở Côn Luân lập tức truyền vào trong tâm trí của Hoàng đế. Trên trán y bắt đầu đổ đầy mồ hôi, hai tay rung rẩy bám chặt lấy long ỷ.

“Những cảnh này là?”

“Là dĩ vật truyền thần. Ta cũng đã gửi một lá thư như vậy cho Quốc sư của Yên Đình, vậy nên bệ hạ không cần lo lắng phía bên đó nữa.”

Nội tâm của Hoàng đế dao động dữ dội. Tiên nhân thật sự đang đứng trước mặt y. Y định mở miệng nói thì bị Bạch Nguyệt Quân chặn lại.

“Ta biết bệ hạ muốn nói gì. Ta và vị tiên sinh kia đều không muốn dính vào khí số hoàng triều. Nếu không phải vì Uyển Đình thì bọn ta cũng không ra mặt đâu. Nếu ngài muốn gì thì cứ tìm một tên tán tu liều lĩnh nào đó ấy. Đúng cũng đã nói xong rồi. Cáo từ.”

Bạch Nguyệt Quân phất tay áo, liền biến mất cùng Sở Uyển Đình, không để lại chút dấu vết. Quan lại có mặt liền sợ hãi.

“Biến mất rồi!”

Hoàng đế liền hốt hoảng chạy ra cửa. Miệng kêu lớn.

“Tiên nhân! Tiên nhân!”

Bên ngoài, binh lính đứng gác đều đang ngã gục dưới đất. Hoàng đế liền đến đá một tên, quát lớn.

“Ngươi có thấy tiên nhân đã đi đâu không?”

Gã binh lính vừa tỉnh dậy liền ngơ ngác. Thấy Hoàng đế đang tức giận liền quỳ rạp.

“Thần không biết.”

Dĩnh Vương cùng hoạn quan liền đến kéo Hoàng đế lại. Trên mặt y biểu lộ vẻ bất lực, hai tay quờ quạnh vào không khí.

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.