Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là do ta tự cào rách thôi.

Tiểu thuyết gốc · 2128 chữ

Sau khi rời hoàng cung, Bạch Nguyệt Quân cùng Sở Uyển Đình đi dạo trên đường phố kinh thành. Kinh thành Vạn Tường quả nhiên là đông đúc, náo nhiệt hơn hẳn huyện thành Hoài An. Người, ngựa, xe qua lại tấp nập. Trên phố còn có thể thấy vài thương nhân ngoại quốc.

Quán trà và tửu lâu lúc nào cũng đông đúc. Bạch Nguyệt Quân dừng lại trước một quán trà, liền đi vào trong xem. Tiểu nhị vừa thấy có khách liền nhiệt tình tiếp đón.

“Khách quan, mời vào! Mời vào! Khách quan đây là muốn uống trà hay ăn điểm tâm?”

“Ta muốn mua hai phần điểm tâm mang về.”

“Được, được. Khách quan xin hãy đợi một lát.”

Sở Uyển Đình nhìn vẻ mặt vui vẻ của sư phụ mình, hỏi.

“Sư phụ. Người lấy bạc từ đâu vậy?”

Bạch Nguyệt Quân nhìn nàng, mắt mang ý cười.

“Số bạc này là do ta tích góp được đấy.”

“Nhưng mà con có thấy người làm việc gì đâu? Người còn đòi tiên sinh dẫn người đi ăn ở Thuý Hoa Lâu nữa.”

Bạch Nguyệt Quân liền bịt miệng của Sở Uyển Đình lại.

“Chuyện này không được nói cho Lưu Vân biết! Nếu không huynh ấy sẽ không dẫn ta đi dạo, uống trà nữa.”

Thấy sư phụ mình như vậy, Sở Uyển Đình chỉ đành gật đầu. Lúc này tiểu nhị của vừa đi ra, trên tay cầm hai phần điểm tâm được gói kỹ, đặt trong một cái hộp nhỏ. Bạch Nguyệt Quân nhận cái hộp, rồi đưa bạc cho tiểu nhị, sau đó rời đi. Cả hai tiếp tục đi dạo quanh phố phường.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Uyển Đình được đi dạo thoải mái như thế này. Khi ở kinh thành Yên Đình, nàng chỉ được đi dạo bằng cách ngồi trên xe ngựa, xung quanh có rất nhiều thị vệ. Được đi dạo trên đôi chân của mình, nàng cảm thấy rất thích. Khi này nàng mới hiểu lời Lưu Vân nói, bất giác nở một nụ cười.

“Con đang cười sao?”

Bạch Nguyệt Quân nhìn thấy liền nói cho Sở Uyển Đình biết.

“Con đang cười này.”

Bạch Nguyệt Quân cũng nở một nụ cười, ôm lấy tay của Sở Uyển Đình. Sở Uyển Đình đưa tay lên mặt kiểm tra thử, quả thực là nàng đang cười. Nhưng rồi gương mặt của nàng lại trở lại vô cảm. Dường như vừa rồi chỉ là một kích thích nhất thời. Bạch Nguyệt Quân an ủi.

“Không sao. Thời gian còn dài. Đợi sao này con lấy lại được cảm xúc, chúng ta sẽ bảo Lưu Vân dẫn chúng ta đi ăn mừng ở Thuý Hoa Lâu.”

“Người lại nữa rồi.”

Bạch Nguyệt Quân cười khì, nắm tay Sở Uyển Đình kéo nàng đi tiếp. Cả hai lại dừng lại ở một tiệm vải. Bạch Nguyệt Quân mới vào trong xem thử nhưng lại bị Sở Uyển Đình kéo đi. Bạch Nguyệt Quân hiếm khi dạo chơi nhân gian vậy nên nàng muốn thăm thú, quan sát nhiều nhất có thể. Cứ hễ thấy thứ gì thích mắt như trâm, vòng tay hay quạt lụa là nàng lại ghé vào hỏi giá, nhưng vẫn bị Sở Uyển Đình chặn lại, không cho mua. Đến khi chán chê rồi, cả hai mới chịu về huyện Hoài An. Đứng trên mây, Bạch Nguyệt Quân mè nheo với Sở Uyển Đình.

“Con kỳ quá. Ta mua đồ bằng tiền của ta mà.”

“Nhưng sư phụ cứ mua đồ lung tung. Dù đó có là tiền của sư phụ đi chăng nữa người cũng không được tiêu hoang phí như vậy!”

“Nhưng mà…”

“Con sẽ nói với tiên sinh.”

Bạch Nguyệt Quân lúc này mới chịu thua, mặt xị xuống.

“Được rồi. Sau này ta sẽ tiêu tiền có chừng mực hơn. Đừng có nói với Lưu Vân mà.”

Lưu Vân lúc bấy giờ vẫn đang viết chữ ở trong huyện. Chỉ có điều hắn thắc mắc, không biết tại sao đến giờ này mà Tưởng lão vẫn chưa đến bày hàng bán. Khi đang viết thư cho khách, hắn thấy Tưởng Du Nhi từ xa chạy đến, vẻ mặt hối hả, mắt đỏ sưng hết cả lên.

“Tiên sinh! Tiên sinh! Gia gia con… Gia gia con…”

“Bình tĩnh hít thở rồi từ từ nói. Tưởng lão bị làm sao?”

Lưu Vân liền trấn an nàng trước, sau đó mới hỏi chuyện. Tưởng Du Nhi hít lấy từng ngụm không khí, giọng nói nghẹn lại.

“Gia gia con lúc sáng chuẩn bị hàng để bán thì mấy người họ hàng đến gây chuyện. Họ muốn đưa con đi, nhưng gia gia cản lại. Họ liền đánh gia gia.”

Tưởng Du Nhi oà khóc. Lưu Vân liền xoa đầu nàng.

“Vậy làm sao con thoát ra được?”

Tưởng Du Nhi chưa kịp trở lời thì một phụ nhân cùng một nam tử đi đến. Phụ nhân quát lớn.

“Con nha đầu ngươi cũng nhanh chân lắm. Mau đến đây! Chúng ta đưa ngươi về.”

Tưởng Du Nhi sợ hãi đứng nép sau lưng Lưu Vân. Khách của Lưu Vân thì hốt hoảng tránh sang một bên. Người xung quanh bất đầu đứng vây quanh xem chuyện. Nam tử đi lên đưa tay muốn bắt Tưởng Du Nhi liền bị Lưu Vân nắm chặt.

“Ngươi là kẻ nào? Muốn xen vào chuyện nhà của chúng ta?”

Nam tử dùng hết sức để rút tay lại nhưng không tài nào nhúc nhích được. Gã liền vung tay còn lại vào mặt Lưu Vân nhưng bị hắn chụp được, sau đó đá bay gã sang một bên. Lưu Vân nhíu mày, giọng nói âm trầm.

“Biến!”

Người xung quanh bắt đầu bàn tán. Nhưng hắn không chút để tâm. Lưu Vân quay sang Tưởng Du Nhi, nói.

“Con đi đến huyện nha, tìm Tri Huyện đại nhân, nói là Lưu tiên sinh có việc cần nhờ.”

Tưởng Du Nhi dạ một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Phụ nhân muốn đuổi theo liền bị Lưu Vân chặn lại. Không biết từ khi nào mà hắn đã đứng trước mặt phụ nhân. Người đứng xem cũng không khỏi chấn kinh.

“Mau dẫn ta đến nhà Tưởng lão.”

Ánh mắt sắc bén cùng thần thái bức người làm cho phụ nhân rung rẩy vâng lời. Phụ nhân đi đến đỡ nam tử đứng dậy rồi cả hai dẫn Lưu Vân đi đến nhà Tưởng lão. Đám đông vì vậy cũng bắt đầu giải tán. Trong đám đông đứng xem náo nhiệt đó có Chu Quân Hạo. Trán y ướt đẫm mồ hôi. Dù vậy trong lòng y lại thở phào.

‘May mà lần trước tiên sinh không đánh nhau quá khích ở tửu lâu, nếu không cho dù có mười cái Thuý Hoa Lâu cũng bị tiên sinh đánh đổ’

Lần trước trong tiệc tẩy trần, Chu Quân Hạo cũng đã chứng kiến thực lực của Lưu Vân, nhưng lần này thấy Lưu Vân tức giận như vậy y lại cảm thấy có chút sợ hãi. Chu Quân Hạo bước từng bước không vững quay về tửu lâu.

Nhà của Tưởng lão nằm ở phường Trúc Lâm, cách chỗ lão bán hàng một khoảng khá xa. Đi đến nơi thời gian cũng đã trôi qua hai khắc. Trước cửa là năm sáu tráng niên, cùng với một người cũng đã luống tuổi. Người đó nói vọng vào nhà.

“Lão già. Cho dù lão có không muốn thì hôm nay chúng ta cũng đưa nha đầu đó đi.”

Lưu Vân nghe vậy liền cười nhạt.

“Vậy sao?”

Đám người liền nhìn về phía thanh âm phát ra. Thấy nam tử đang ôm bụng được phụ nhân dìu đi. Phía sau là Lưu Vân đang chấp tay sau lưng. Bàn tay cùng hắn lúc này đang nắm rất chặt, đến mức một phần da đã bị cào rách chảy máu.

“Ngươi là ai? Chuyện của nhà họ Tưởng ngươi có quyền gì mà xen vào?”

“Vậy ngươi là cha hay là mẹ của Du Nhi mà muốn đưa con bé đi?”

Gã ta nghe vậy liền cứng họng, chưa biết trả lời như thế nào. Lưu Vân thì điềm nhiên lướt qua mặt mấy người họ đi vào trong nhà. Tưởng lão lúc này đang ngồi dưới đất. Trên mặt có vài vết bầm. Hắn liền đã lão đứng dậy, giúp lão phủi sạch đất cát trên người.

“Lưu tiên sinh. Du Nhi sau rồi?”

“Không sao. Ta bảo nó đi tìm Tri Huyện đại nhân rồi.”

Tưởng lão khẽ gật đầu yên tâm khi biết Tưởng Du Nhi vẫn ổn. Rồi lão nhìn thấy bàn tay dính máu của Lưu Vân.

“Tiên sinh, tay của ngài.”

“Không có gì đáng ngại. Là do ta tự cào rách thôi. Đừng lo.”

Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía đám người. Hắn nhìn bằng nửa con mắt, lên tiếng hỏi.

“Mấy người các ngươi đến đây gây sự, là đang muốn làm gì?”

Bị khí thế bức người của Lưu Vân đè ép, đám người không ai dám đáp lại. Phụ nhân thấy vậy liền đứng ra nói.

“Chúng ta được bà mai tìm đến muốn hỏi cưới cho một vị công tử ở kinh thành, nhưng sinh thần bát tự của nhi nữ trong nhà không ai hợp hết. Vì vậy chúng ta mới đến đây để đưa nha đầu…”

Thấy ánh mắt của Lưu Vân, bà ta liền sửa lại.

“Đưa Du Nhi đi xem thử.”

“Các ngươi có biết Du Nhi bao nhiêu tuổi không?”

Phụ nhân vẫy tay.

“Bao nhiêu tuổi quan trọng gì chứ. Chỉ cần sinh thần bát tự hợp là được.”

Lưu Vân hơi nhếch mép.

“Theo luật lệ Đại Triệu, nữ nhi từ mười bốn tuổi trở lên mới được phép kết hôn. Ngươi có biết hay không? Các ngươi dám, nhưng ta khá chắc là vị công tử ở kinh thành kia không dám đâu.”

“Làm gì có chuyện đó chứ!”

Nam nhân luống tuổi lên tiếng. Gã bước tới định nói thêm gì đó liền bị thanh âm chính trực vang lên làm cho sợ hãi.

“Sao lại không có? Luật pháp Đại Triệu được Hình Bộ ghi lại. Nếu ngươi không tin, chúng ta cùng lên kinh, nhờ Hình Bộ Thượng Thư phân xử.”

Trịnh Văn Cẩn đi đến, phía sau còn có mấy nha sai. Y bước vào trong chấp tay với Lưu Vân. Sau đó nói với thuộc hạ.

“Đám người này ra tay hành hung người khác. Mau bắt lại đưa về huyện nha.”

“Tuân lệnh.”

Nha sai đồng thanh hô to, lập tức rút đao kề vào cổ từng người, dắt đi. Lưu Vân lúc này mới quay sang nói với Trịnh Văn Cẩn.

“Đa tạ Tri Huyện đại nhân ra tay giúp đỡ. Nếu đại nhân không đến kịp, thì e là…”

“Ấy, tay của tiên sinh tại sao lại bị thương vậy?”

Lưu Vân liền xua tay.

“Không có gì. Là Lưu mỗ tự cào rách thôi. Phải rồi. Du Nhi đang ở đâu?”

“Tưởng cô nương đang đi cùng Bạch… Lưu phu nhân. Chắc là cũng sắp đến rồi.”

Quả thật từ ngoài cửa truyền đến thanh âm của Bạch Nguyệt Quân.

“Rốt cuộc ta là sư phụ của con, hay Lưu Vân mới là sư phụ của con? Sao con toàn học theo cách hành xử của huynh ấy vậy?”

Lưu Vân cùng Trịnh Văn Cẩn ra khỏi cửa thì thấy Bạch Nguyệt Quân đang đi cùng Sở Uyển Đình và Tưởng Du Nhi. Thấy Lưu Vân, Bạch Nguyệt Quân liền đi tới.

“Huynh xem huynh dạy đệ tử của ta thành… Tay của huynh bị sao thế? Ai làm huynh bị thương vậy?”

Bạch Nguyệt Quân định trách Lưu Vân thì thấy máu chảy xuống từ tay của hắn, nàng liền cầm lấy xem xét. Lưu Vân thở dài, xoa đầu của Bạch Nguyệt Quân.

“Ta nghe câu này lần thứ ba rồi. Ta không sao.”

Hắn rút bình hồ lô từ thắt lưng đổ nước rửa sạch máu trên tay. Trong lòng bàn tay liền hiện rõ bốn vết cào sâu, dài. Nhưng hắn liền dấu đi mà quay sang Tưởng lão.

“Tưởng lão, lão không sao chứ?”

Tưởng Du Nhi thấy Tưởng lão có mấy vết bầm trên mặt lập tức chạy đến bên cạnh.

“Lão phu không sao. Vết thương ngoài da thôi.”

“Hôm nay lão cứ nghỉ ngơi đi. Chúng ta đi chốc nữa sẽ quay lại.”

“Ai nha. Không cần làm phiền tiên sinh như vậy đâu!”

Lão nói vừa xong thì đám người Lưu Vân cũng vừa đi khuất.

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.