Thiên cơ lộ, mộng Tiên Đài.
Tuyệt Thiên Hoang dẫn cả hai đến một cái đình nhỏ nằm trong động. Tại đây, Giáo Chủ đã ngồi chờ từ lâu. Y nhâm nhi chén trà, khẽ liếc nhìn hai người khách không mời. Y muốn nhìn thử đạo hạnh của cả hai như thế nào nhưng không thể nhìn thấu. Giáo Chủ liền đặt chén trà xuống bàn, lập tức một trận chấn động lan toả ra xung quanh. Tuy vậy cả Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân vẫn điềm nhiên như không trong khi đó Tuyệt Thiên Hoang bên cạnh đang rung rẩy, cố gắng đứng vững.
“Hai vị là cao nhân phương nào? Sao lại bất ngờ ghé thăm hàn xá của ta?”
Bạch Nguyệt Quân liền nhìn Lưu Vân. Hắn cố đứng bằng chân của mình, chấp tay với Giáo Chủ.
“Lưu mỗ là ẩn sĩ sống ở Đại Triệu. Hôm nay đến đây là muốn hỏi Giáo Chủ vài chuyện.”
Giáo Chủ liền nheo mắt nhìn Lưu Vân. Y không ngờ kẻ đang bị thương trước mặt lại có dũng khí lớn đến như vậy, dám đứng trước mặt y nói chuyện mà không chút sợ hãi. Nếu là kẻ khác thì e là đã quỳ rạp xuống từ khi nhìn thấy y rồi.
“Vậy ngươi muốn hỏi chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan đến Thánh Nữ của bản giáo.”
“Ngươi quen biết con gái của ta?”
Giáo Chủ nghe đến Thánh Nữ, vẻ mặt lập tức tối sầm, gằn giọng nói.
“Không hẳn là quen biết, nhưng đã từng gặp mặt.”
Bạch Nguyệt Quân đỡ hắn đến ngồi trước mặt Giáo Chủ.
“Ngài biết có biết chuyện Thánh Nữ đã vào hoàng cung Đại Triệu làm hoàng hậu?”
“Ta biết.”
“Vậy ngài có biết nàng ta đã sinh ra một đứa con trai?”
“Ta cũng đã biết.”
Lưu Vân mắt mở hờ, dừng lại một chút. Sau đó lại nói tiếp.
“Vậy ngài có biết nàng ta đã hôn mê hơn mười lăm năm?”
Lời nói của Lưu Vân như búa nện vào tâm trí làm Giáo Chủ liền chấn kinh. Y sững sờ một lúc, sau đó đứng phắt dậy, vung tay dứt khoát.
“Không thể nào! Huyết Ảnh cũng ở trong cung, nếu có chuyện nào chẳng lẽ hắn không báo cho ta biết!”
Tuyệt Thiên Hoang thấy Giáo Chủ phản ứng mạnh như vậy liền lùi lại vài bước. Lưu Vân cùng Bạch Nguyệt Quân khẽ cười. Nàng nói.
“Ngài đoán thử xem ai đưa bọn ta đến đây?”
Giáo Chủ nghiến răng, mắt hiện gân máu. Y nói lớn, giọng vang đi khắp động.
“Huyết Ảnh! Người lăn đến đây cho ta!”
Huyết Ảnh nghe tiếng gọi lập tức xuất hiện, quỳ rạp không dám ngước mặt nhìn. Hắn rung rẩy, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Có Huyết Ảnh.”
“Chuyện của Thánh Nữ là sao? Con gái ta bị làm sao?”
Giáo Chủ quát lớn, làm cho Tuyệt Thiên Hoang bên cạnh vô thức quỳ xuống theo. Bạch Nguyệt Quân bên này thì rót một chén trà cho Lưu Vân. Lưu Vân thấy Giáo Chủ như vậy liền trấn an.
“Thánh Nữ tạm thời không sao, chỉ là không tỉnh lại thôi.”
“Cái gì? Tại sao không tỉnh lại được?”
Giáo Chủ liền quay sang nhìn Lưu Vân. Hắn uống một ngụm trà sau đó nói tiếp.
“Sau khi sinh ra thái tử, nàng bị phong bế khí huyết. Vì vậy liền rơi vào hôn mê. Nếu không nhờ có Huyết Ảnh giúp nàng giữ mạng thì có lẽ nàng đã chết từ mười mấy năm trước rồi.”
Huyết Ảnh lộ vẻ bất ngờ. Hắn ngước mặt nhìn Lưu Vân.
“Sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Dựa vào chén thuốc trong Phụng Nghi Cung đêm hôm qua. Ta không nghĩ có người nào trong cung có thể bốc được bài thuốc đó. Cho đến khi ngươi hạ độc ta. Còn vì sao ta biết chuyện của Thánh Nữ. Giáo Chủ cho ta hỏi, có phải ngài còn có một người con trai nữa phải không?”
Lần này ngay cả Giáo Chủ cũng phải chấn kinh.
“Ngươi cũng đã gặp con trai của ta?”
“Chính là y kể cho ta, nhờ hai người bọn ta cứu nàng.”
Giáo Chủ liền kích động, đi đến trước mặt của Lưu Vân hỏi.
“Bây giờ nó sống như thế nào, có tốt không?”
“Bây giờ y tên là Trịnh Văn Cẩn, hiện đang làm Tri Huyện ở nơi ta sống.”
“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.”
Giáo Chủ trở lại chỗ ngồi, từ từ ngồi xuống. Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân liền đứng dậy chấp tay.
“Những gì Lưu mỗ thắc mắc đã rõ. Xin phép cáo từ.”
Giáo Chủ liền đưa tay ngăn lại, cách nói chuyện cũng khách sáo hơn.
“Lưu tiên sinh, xin dừng bước. Con trai ta đã nhờ ngài cứu giúp muội muội, vậy tức là ngài có cách phải không?”
Lần này Bạch Nguyệt Quân lên tiếng.
“Không phải không có cách. Nhưng rất rủi ro. Nếu thất bại e là hồn phách sẽ không còn.”
Giáo Chủ liền đưa tay mời ngồi. Dáng vẻ khách sáo này làm cho Huyết Ảnh và Tuyệt Thiên Hoang bất ngờ. Bọn hắn chưa bao giờ thấy Giáo Chủ khách sáo với bất cứ ai, kể cả có là cao nhân chính đạo.
Bạch Nguyệt Quân có chút mệt mỏi, nhìn sang Lưu Vân, nhưng hắn lại gật đầu. Thấy vậy nàng liền nói cách mình nghĩ với Giáo Chủ như đã nói với Trịnh Văn Cẩn. Nghe xong, Giáo Chủ sững sờ. Y không nghĩ hai người trước mặt lại dám làm những chuyện như cướp hồn phách của quỷ thần U Minh.
“Mười lăm năm…”
Giáo Chủ nắm chặt tay, đập xuống bàn làm cho nó bị vỡ mất một mảng. Nếu không nhờ hơi người trước mặt kể cho thì e là đến lúc con gái chết y cũng không thể gặp lại lần cuối. Giáo Chủ lúc này, buông lỏng tay, nhìn Lưu Vân hỏi.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?”
Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân nhìn nhau lắc đầu. Hắn nói với Giáo Chủ.
“Nếu là một bệnh bình thường còn khả năng chữa trị thì sẽ còn cách khác. Nhưng bệnh này thì, hiện tại khó mà chữa được. Với lại nếu cố chấp chữa trị thì càng khó giữ được mạng. Nói ngắn gọn thì thân thể của Thánh Nữ hiện tại không thể dùng được nữa.”
Giáo Chủ liền đập bàn, nói bằng giọng quả quyết.
“Được! Bây giờ ta sẽ đi tìm một thân thể mới thích hợp cho con bé.”
“Giáo chủ, khoan đã. Không thể cướp xác được. Nếu đã cướp hồn phách từ U Minh, lại còn giết người để lấy xác, thiên đạo sẽ khó mà bỏ qua được. Bản chất của việc này đã nghịch thiên rồi, tạo thêm ác nghiệp chỉ khiến cho việc này khó càng thêm khó thôi.”
Bạch Nguyệt Quân giảng giải làm cho Giáo Chủ bớt phần kích động. Lúc này Lưu Vân đưa tay đỡ trán, bắt đầu suy nghĩ phương pháp khác. Hắn liền nhớ đến Na Tra Tam Thái Tử.
“Thật ra không cần tìm thân thể bình thường. Mà có thể tạo ra được.”
Bạch Nguyệt Quân và Giáo Chủ nghe vậy liền nhìn Lưu Vân, ánh mắt nghi hoặc.
“Tạo ra thân thể mới?”
Lưu Vân uống trà, điềm đạm nói.
“Đúng vậy, dù vẫn còn nghịch thiên nhưng sẽ không tạo ra sát nghiệp cho Thánh Nữ nữa.”
“Tiên sinh mau nói đi. Làm sao để tạo ra nhục thân mới được?”
Lưu Vân nhìn Bạch Nguyệt Quân, thấy nàng có vẻ bất ngờ khi nghe chuyện này, chắc hẳn này cũng chưa từng nghe qua, vậy nên liền giải thích.
“Ta từng nghe một tích xưa. Có một vị thần tiên dùng sen để tạo lại nhục thân cho đệ tử đã chết của mình.”
Bạch Nguyệt Quân cũng từng là thần tiên, lại sống từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ nghe đến chuyện này. Nàng liền hỏi.
“Thần tiên phương nào? Sao ta lại chưa từng nghe đến chuyện này?”
Lưu Vân thấy Bạch Nguyệt Quân tò mò, chồm sang người mình liền xoa đầu nàng, nhẹ nhàng bảo.
“Khi nào về nhà ta sẽ kể rõ cho cô.”
Sau đó Lưu Vân nhìn Giáo Chủ, mặt lộ vẻ khó xử, nói tiếp.
“Tuy vậy, việc tranh hồn phách với Câu Hồn Sứ giả lẫn Âm Sai của Thành Hoàng địa phương không dễ. Trừ khi là có quen biết, họ sẽ bán cho chúng ta một chút mặt mũi. Còn không thì khó mà mang hồn phách của Thánh Nữ ra khỏi kinh thành được.”
Bạch Nguyệt Quân liền phụ hoạ thêm mấy lời.
“Huynh ấy nói đúng. Ta cũng không muốn đánh nhau với Câu Hồn Sứ giả đâu. Không khéo ngay cả ta cũng bị bắt đi U Minh mất.”
Những quỷ thần chấp chưởng luân hồi ở U Minh khó mà cầu xin được. Bản thân bọn họ cũng chỉ đang tuân theo pháp tắc thiên địa. Nếu mà đã có ngoại lệ, sinh tử luân hồi sẽ loạn lên mất. Chuyện này cả Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đều khó mà làm được. Lưu Vân đứng dậy nói với Giáo Chủ.
“Nói đến đây rồi, mong là Giáo Chủ không ôm hy vọng quá nhiều. Bọn ta cũng không thể tuỳ tiện làm gì được. Chỉ có thể xem thiên mệnh của Thánh Nữ như thế nào rồi mới có thể tính bước tiếp theo. Lưu mỗ xem phép cáo từ.”
“Giáo Chủ, cáo từ.”
Bạch Nguyệt Quân dìu Lưu Vân đi ra ngoài. Giáo Chủ vẫn còn ngồi đó trầm ngâm. Nghĩ lại, kể từ khi y đứng đầu Hướng Thiên Giáo đến nay, mọi chuyện cứ xảy đến khiến cho y khó làm chu toàn được. Y đã phải đánh đổi quá nhiều, chỉ còn lại mỗi đứa con gái này nhưng cũng sắp không giữ được nữa rồi.
“Tuyệt Thiên Hoang. Giúp ta điều tra Lưu tiên sinh là ai? Huyết Ảnh. Nhớ trông chừng Thánh Nữ cho tốt. Nếu còn phạm sai lầm, ngươi biết hậu quả rồi đó.”
Giáo Chủ đứng dậy xoay người bước đi vào trong phòng. Bây giờ tâm trí của y rất hỗn loạn, chỉ còn cách nghe theo lời Lưu Vân thôi. Tuyệt Thiên Hoang cùng Huyết Ảnh quỳ dưới đất “Vâng” một tiếng rồi cũng lui ra ngoài. Cả hai thở phào, đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
Đến quá trưa, Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân mới về đến nhà. Vừa bước xuống đất Lưu Vân liền gục ngã. Hắn mơ màng thấy Bạch Nguyệt Quân ôm lấy gọi tên hắn cùng với Linh Nhiễm. Sau đó không còn nghe gì nữa. Dù vậy tinh thần của Lưu Vân dường như vẫn còn tỉnh táo. Đến khi mở mắt ra thì khung cảnh xung quanh không phải là căn phòng của hắn, mà là một quảng trường rộng lớn, mây khó lượn lờ dưới chân. Những người xung quanh, ai ai cùng mặc những bộ đồ màu sắc sặc sỡ, khí chất uy nghiêm.
Ở giữa quảng trường là một đài cao, trên đó có hai người đang quỳ. Một người là Bạch Nguyệt Quân. Người còn lại có dung mạo giống hắn như đúc, chính là Vân Thanh Tử mà hắn từng mơ hồ thấy trước kia. Lúc này một người râu tóc đã bạc, thân mặc đạo bào xám bước lên hỏi, giọng nói trầm ổn mà vang vọng khắp quảng trường, làm cho mọi người chú ý đến.
“Vân Thanh Tử, Bạch Nguyệt Quân. Hai người có còn lời nào để nói nữa không?”
Bạch Nguyệt Quân cúi mặt không nói gì, gương mặt trong như vô cảm nhưng trong lòng lại vô cùng u sầu. Vân Thanh Tử ngẩng cao đầu, dù đang quỳ như vẫn hiên ngang đáp.
“Dù sao cũng đã đưa hai người bọn ta lên Trảm Tiên Đài rồi. Muốn làm gì thì làm nhanh một chút.”
Lão thần tiên tóc bạc khẽ lắc đầu. Y quay lưng nói to với chúng thần tiên bên dưới.
“Vân Thanh Tử, tự ý phá huỷ Phong Thần Bảng, đánh sập Thăng Tiên Đài, đại nghịch bất đại bị xoá bỏ tiên vị, phải chịu thiên lôi đánh đến khi hồn phi phách tán. Bạch Nguyệt Quân là đồng loã, biết chuyện không tố cáo, chịu phạt như Vân Thanh Tử.”
Nói xong, y lui ra. Lập tức có mây đen kéo đến, cùng với tiếng sấm vang lên vài trận, chớp giật sáng lên từng hồi. Rồi một tia sét đánh thẳng xuống chỗ của hai người, lôi quang sáng bừng làm cho mọi người đứng xem phải che mắt lại.
Lôi quang biến mất, Lưu Vân liền thấy căn phòng của mình. Hắn thở gấp, ngồi dậy nhìn quanh. Rồi lại thấy nghe thấy giọng của Bạch Nguyệt Quân ở ngoài sân, Lưu Vân liền vuốt ngực, điều chỉnh lại tâm tình.
Đăng bởi | Hikaru91232 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |