Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giờ thì bẩn rồi.

Tiểu thuyết gốc · 2115 chữ

Lưu Vân chầm chậm đi ra ngoài sân. Bạch Nguyệt Quân lúc này đang giảng đạo cho Sở Uyển Đình và Linh Nhiễm. Sở Uyển Đình thì không nói, nhưng đứa trẻ hiếu động Linh Nhiễm lại chịu ngồi yên một chỗ để nghe giảng đạo đúng là chuyện lạ. Lưu Vân không biết từ lúc về tới nhà đến giờ đã qua bao lâu, chỉ biết miệng đã khô khốc, bụng thì réo lên. Lưu Vân liền đi tìm cái gì đó để lót dạ.

Đứng trong bếp, Lưu Vân gặm một cái bánh chiên, lắng tai nghe Bạch Nguyệt Quân giảng giải về đại đạo thiên địa. Dưới bóng cây đào nở rộ, từng đợt gió xuân khẽ đưa cánh hoa phiêu lãng. Bạch Nguyệt Quân ngồi thẳng trên bồ đoàn, ánh mắt dịu dàng nhưng không kém phần sắc xảo nhìn hai đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn trước mặt.

“Nhân sinh vô thường như nước chảy, không ai đoán định được. Có kẻ truy cầu quyền lực, đến cuối cùng lại không có gì trong tay. Kẻ khác lại mong muốn sống một đời an yên, nhưng bước sai một bước liền rơi vào tranh đấu. Còn có kẻ tưởng bản thân nắm được tất cả trong tay, đến khi ngoảnh lại thì nhận ra tất cả chỉ là các bụi.”

Linh Nhiễm nghiêng đầu, đôi mắt lưu ly ánh lên tia tò mò.

“Mẫu thân, vậy phải sống như thế nào?”

Bạch Nguyệt Quân mỉm cười, chỉ tay về phía Lưu Vân trong bếp.

“Sống như phụ thân con chẳng hạn. Huynh ấy không cưỡng cầu điều gì, tuỳ thời mà sống. Làm mà như không làm, sống mà như không sống.”

Linh Nhiễm thấy Lưu Vân đã tỉnh lại, liền mừng rỡ chạy tới ôm lấy hắn. Sở Uyển Đình thì nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu, hỏi lại Bạch Nguyệt Quân.

“Sư phụ. Làm mà như không làm, sống mà như không sống, tức là như thế nào?”

Bạch Nguyệt Quân liền hỏi ngược lại nàng.

“Vậy con thấy thường ngày Lưu Vân sinh hoạt, đối nhân xử thế như thế nào?”

Sở Uyển Đình trầm ngâm một lúc lâu. Nàng nhớ lại bình thường Lưu Vân không làm quá nhiều việc. Nếu không vào huyện viết chứ thì cũng ra sông câu cá, viết thư pháp, đọc sách. Thi thoảng lại nhập định nửa ngày, sau đó lại như bình thường. Còn về cách Lưu Vân đối xử với người xung quanh. Hắn đối xử với mọi người như nhau, nhưng nếu đã thân thiết với hắn thì hắn sẽ không còn khách sáo nữa.

Nghĩ một hồi, Sở Uyển Đình nhìn Bạch Nguyệt Quân lắc đầu. Bạch Nguyệt Quân chỉ mỉm cười không nói gì, đứng dậy đi đến chỗ Lưu Vân, nhẹ nhàng nói.

“Lưu Vân, huynh để Uyển Đình đi theo huynh vài ngày được không?”

Lưu Vân sặc bánh. Hắn liền rót một chén trà uống sau đó đáp.

“Ngày thường nha đầu này theo ta chưa đủ hay sao?”

Nhưng rồi hắn liếc sang Sở Uyển Đình đang nghiêng đầu tò mò thì cũng hiểu ra Bạch Nguyệt Quân đang muốn làm gì, chỉ còn cách gật đầu. Dù sao bình thường nha đầu này cũng đã theo Lưu Vân suốt ngày, bây giờ cũng chỉ là đang xin phép hắn mà thôi.

Sau khi ăn no bụng, Lưu Vân đi vào trong nhà thay bộ trường sam quen thuộc, sau đó cầm theo một quyển sách đi ra bờ sông câu cá. Thấy vậy Sở Uyển Đình cũng đi theo. Trước giờ nàng chỉ quan sát mà làm theo những chuyện Lưu Vân hay làm nhưng vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm vậy. Bây giờ được dịp có cơ hội, liền trực tiếp hỏi.

“Tiên sinh, tại sao ngài lại phải tự mình câu cá? Không phải nếu muốn thì cứ vào huyện mua là được sao?”

Nếu là bình thường Lưu Vân sẽ không trả lời mà sẽ nhanh chân đi chỗ khác. Nhưng hôm nay đã được Bạch Nguyệt Quân nhờ vả, mà hắn cũng có thể xem là trưởng bối của Sở Uyển Đình. Vậy nên Lưu Vân cũng từ từ giảng giải.

“Bản thân ta thích tự câu cá hơn là mua. Nhưng mà với ta, có câu được hay không cũng không quá quan trọng.”

Sở Uyển Đình thoáng nghi hoặc. Thấy vậy, Lưu Vân tiếp lời.

“Ta câu cá không phải vì cá. Nói ta câu cá để tiêu khiển cũng được. Mà nói ta câu cá để tĩnh tâm cũng không sai. Ta làm nhưng không cầu kết quả. Giống như việc ta giúp ngươi nhưng không nhận là đã giúp lúc trước.”

Sở Uyển Đình như hiểu ra, ánh mắt thoáng sáng lên. Lưu Vân cũng không nói gì nữa. Cả hai ngồi bên bờ sông thả câu. Sở Uyển Đình nhìn mặt nước tĩnh lặng. Lưu Vân thì đặt quyển sách lên đùi để đọc, thi thoảng lại lật sang trang.

“Tiên sinh.”

“Chuyện gì?”

Sở Uyển Đình đột nhiên lên tiếng. Lưu Vân mắt không rời khỏi quyển sách, thản nhiên hỏi lại.

“Tại sao tiên sinh lại chọn sống ẩn cư? Với tài nghệ của ngài, làm quan lớn chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Không có hứng thú.”

Lưu Vân hững hờ đáp, đưa mắt nhìn nàng.

“Ngươi từng là người trong hoàng thất. Vậy ngươi thấy đám quan lại thế nào?”

Lúc còn ở Yên Đình, Sở Uyển Đình không tiếp xúc nhiều với quan lại. Nhưng trên đường đến Đại Triệu, nàng đã có cơ hội quan sát họ rõ hơn. Khi ấy, nàng không suy nghĩ quá sâu, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu không phải kẻ xu nịnh, thì cũng là tham quan. Có người ngay thẳng, nhưng lại không biết tiến thoái. Người như Dĩnh Vương của Đại Triệu quả thực hiếm thấy.

Lưu Vân không đợi nàng trả lời liền nói tiếp:

“Quan trường là vũng nước đục, tranh đấu liên miên. Ta tuy có chút tài mọn, nhưng không hợp làm quan, bởi vì chẳng thích tranh giành. Sống thế này, vẫn hợp với ta hơn.”

“Nhưng tranh đấu một chút cũng tốt mà.”

Lưu Vân bật cười, khẽ lắc đầu. Hắn nhìn nàng một thoáng, rồi chậm rãi hỏi.

“Vậy trong lòng ngươi, thần tiên là người như thế nào?”

Sở Uyển Đình chớp mắt, lắc đầu. Khác với Lưu Vân, nhờ công nghệ hiện đại, hắn được tiếp cận với nhiều thần thoại, điển tích hơn. Còn nàng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng thật sự suy ngẫm về điều đó. Lưu Vân cũng biết điều này, cũng không ép nàng trả lời mà nói tiếp.

“Theo ta nghĩ, thần tiên không phải những kẻ cao cao tại thượng, càng không phải vì lợi ích của bản thân mà làm hại người khác. Bản thân ta tu tiên cũng là vì muốn phiêu du thiên địa, tự do tự tại. Đạt được đại đạo trường sinh cũng được, không được cũng chẳng sao.”

Dứt lời cần câu của Lưu Vân khẽ rung. Hắn liền kéo lên được một con cá mè đen lớn.

“Có lộc ăn rồi. Về thôi.”

Lưu Vân đóng quyển sách, cất vào trong ngực áo. Sau đó xách con cá mè đen đi về nhà. Sở Uyển Đình thì vẫn còn ngồi lại đó, dường nhưng đã cảm ngộ được điều mà Bạch Nguyệt Quân đã nói, bất giác mỉm cười.

Lưu Vân về đến nhà thì thấy Linh Nhiễm đang ôm trong lòng một con bạch hồ. Hắn thả con cá vào trong chum nước sau đó bước đến nhìn thử. Con bạch hồ này trông rất quen mắt. Hắn liền thử gọi.

“Nguyệt Quân?”

“Huynh nhận ra ta sao?”

Lưu Vân thở dài, đưa tay bế bạch hồ lên, nhìn một lúc rồi hỏi.

“Cô đang định làm gì đây?”

“Huynh đã hứa là sẽ làm sạch lông cho ta mà.”

“Nhưng cô đâu có bẩn.”

Nghe vậy, bạch hồ thoát khỏi tay Lưu Vân, chạy một mạch vào trong rừng. Lát sau quay lại, trên người toàn là lá cây, bụi đất. Bạch hồ nói bằng giọng đắc ý.

“Giờ thì bẩn rồi.”

Lưu Vân vỗ trán một cái. Nhưng rồi cũng đi chuẩn bị nước để tắm rửa cho bạch hồ. Lúc trước hắn có một thời gian chăm sóc con mèo ở nhà ông bà, vậy nên cũng có chút kinh nghiệm. Lưu Vân nhẹ nhàng đặt bạch hồ vào trong chậu nước ấm, sau đó từ từ làm ướt lông. Hắn lấy ra ít nước bồ kết, thoa đều lông của bạch hồ. Trong suốt quá trình tắm rửa, trông bạch hồ rất thoải mái tận hưởng.

Đến khi trên lông không còn bụi bẩn, Lưu Vân dùng nước sạch rửa qua sau đó đặt bạch hồ vào một cái khăn lông để lau khô. Cuối cùng, Lưu Vân đặt bạch hồ đã sạch sẽ, khô ráo lên đùi vuốt ve. Bạch hồ cũng không từ chối, nằm im để cho Lưu Vân muốn làm gì thì làm.

Sở Uyển Đình trở về, thấy Lưu Vân và Linh Nhiễm đang vuốt ve một con hồ ly lạ. Nàng có chút tò mò nhưng không hỏi ngay mà hỏi về sư phụ mình.

“Tiên sinh, sư phụ đi đâu rồi?”

Lưu Vân không trả lời, nhìn hồ ly trên đùi một thoáng rồi nhấc bổng lên trước mặt Sở Uyển Đình. Bạch hồ cũng đưa một chân lên tỏ ý chào, kêu lên một tiếng.

“Đây này.”

Gương mặt của Sở Uyển Đình vẫn hờ hững như vậy, nhưng trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

“Sư phụ?”

“Hình như ngươi chưa biết Nguyệt Quân là hồ tiên phải không?"

“Hả?”

“Sẵn đây giới thiệu cho ngươi. Linh Nhiễm là xà yêu.”

Sở Uyển Đình nhìn sang Linh Nhiễm. Con bé cười khúc khích để lộ ra cặp răng nanh của rắn. Sở Uyển Đình lại nhìn Lưu Vân.

“Vậy còn tiên sinh thì sao?”

“Tiếc quá, ta là người.”

Lưu Vân tự giễu. Hắn đứng dậy đặt bạch hồ xuống đất. Bạch hồ lộn người một cái liền biến thành Bạch Nguyệt Quân. Nàng vươn người, rồi ngửi thử mùi thơm trên người.

“Là mùi bồ kết. Sau này huynh…”

Lưu Vân lập tức ngăn lại. Hắn lắc đầu, nhẹ nhàng nói.

“Không. Nếu ta đồng ý thì cô sẽ tự làm mình bẩn lần nữa mất.”

Bạch Nguyệt Quân bị từ chối liền phồng má, trong lòng có chút giận dỗi khi bị Lưu Vân nắm được ý định. Nàng đang định quay đầu đi chỗ khác thì Lưu Vân nói tiếp.

“Nhưng ta có thể cân nhắc việc chải lông, buộc tóc cho cô.”

“Đồng ý.”

Bạch Nguyệt Quân lập tức đồng ý, tươi cười với Lưu Vân. Nàng thích được Lưu Vân chăm sóc. Chỉ khi đó hắn mới lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy. Chỉ có những lúc đó hắn mới mở lòng mình với nàng. Lưu Vân nhìn nàng vui vẻ như thế cũng không làm phiền nàng, nhìn sang Sở Uyển Đình hỏi.

“Ngươi tìm Nguyệt Quân là có chuyện gì sao?”

Sở Uyển Đình vẫn còn chút hoang mang trước thân phận của sư phụ, được Lưu Vân hỏi thì nhanh chóng ổn định tinh thần, đáp.

“Con muốn trở về Yên Đình một chuyến.”

Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân đưa mắt nhìn nhau. Dù sao thì căn cơ của Sở Uyển Đình cũng đã vững chắc, vậy nên không có lý do gì để cản nàng cả. Bạch Nguyệt Quân, vỗ tay một cái, hăng hái nói.

“Được, ngày mai chúng ta lên đường. Lưu Vân, huynh có muốn đi không?”

“Ta thì muốn ghé qua Côn Luân, có thể cùng nhau đi một đoạn.”

Lần này Lưu Vân muốn ghé thăm Côn Luân để học cách bói toán của Tứ Trưởng Lão. Lần trước vì có việc lớn trước mắt nên hắn không tiện hỏi. Linh Nhiễm thấy cả nhà đều đi hết cả, vậy nên cũng muốn đi cùng.

“Phụ thân, con cũng muốn đi.”

Lưu Vân không từ chối ngay mà nhẹ nhàng hỏi Linh Nhiễm.

“Ta ghé thăm Côn Luân tiên môn, có rất nhiều tu sĩ. Con thật sự muốn đi sao?”

Linh Nhiễm liền gật đầu. Lưu Vân cũng nói gì, chỉ mỉm cười bế Linh Nhiễm lên. Hắn chọc một cái vào má của con bé, nói.

“Nếu đã đi theo thì không được sợ đấy.”

“Dạ phụ thân.”

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.