Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là người quan trọng nhất.

Tiểu thuyết gốc · 2104 chữ

Bạch Nguyệt Quân sau khi thả Lưu Vân và Linh Nhiễm dưới chân núi Côn Luân thì cùng Sở Uyển Đình đi đến Yên Đình. Cả hai, một lớn một nhỏ cùng nhau leo núi. Lần trước đến Côn Luân, Lưu Vân cũng cùng Bạch Nguyệt Quân leo núi như thế này chứ không bay thẳng lên đỉnh núi. Nói gì thì nói, linh khí ở Côn Luân vẫn nồng đậm hơn những nơi khác. Vậy nên tranh thủ lúc leo núi, có thể dung nạp được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Lưu Vân ngước nhìn lên trời. Không biết là Côn Luân có đang mở đại hội gì hay không, mà lại có tu sĩ tụ tập về đây nhiều như vậy. Có vài nhóm người cưỡi phi kiếm. Lại có vài nhóm cưỡi toạ kỵ. Còn có một chiếc thuyền tiên to lớn đang từ phía tây tiến đến nữa. Linh Nhiễm cũng nhìn lên trời, thấy có nhiều người như vậy, liền sinh tò mò.

“Phụ thân, kia là gì vậy?”

Linh Nhiễm chỉ tay về phía thuyền tiên đang đến gần.

“Cái đó chắc là thuyền tiên.”

“Thuyền mà cũng có thể bay trên trời sao?”

“Tất nhiên là có thể. Dù sao tên nó cũng là thuyền tiên mà.”

Lưu Vân mỉm cười, từ tốn nói.

Tốc độ leo núi của cả hai không nhanh, cũng không chậm. Qua ba khắc đã lên đến đỉnh núi. Ở đây có rất nhiều người đang đứng chờ trước màn sương. Họ xếp hàng theo từng tiên phủ, tiên môn. Ở lối vào được mở có mấy đệ tử Côn Luân đang kiểm tra thiếp mời của từng nhóm.

Vài người đứng gần liền chút ý đến Lưu Vân và Linh Nhiễm. Trong mắt họ, cả hai không khác gì phàm nhân. Vài kẻ bắt đầu bàn tán.

“Người đằng kia hình như là phàm nhân phải không?”

“Nhìn phong thái không giống phàm nhân, nhưng trên người lại không có chút linh lực nào cả.”

Lưu Vân cũng lười quan tâm người khác nói gì, liền tiến đến đưa cho đệ tử Côn Luân một tấm lệnh phù. Vừa thấy người đó liền cung kính chấp tay với Lưu Vân sau đó đưa hắn và Linh Nhiễm vào bên trong, làm cho mọi người kinh ngạc.

“Hắn vừa đưa cái gì cho đệ tử của Côn Luân vậy?”

“Hình như là lệnh phù của Chưởng Môn.”

“Vậy tức là khách quý của Côn Luân phải không?”

“Đúng vậy. Lệnh phù này hình như chỉ có một vài người nhận được thôi.”

Thanh âm của những người bên ngoài càng lúc càng nhỏ dần. Lưu Vân có chút tò mò về những người kia, liền hỏi đệ tử dẫn đường.

“Không biết là hôm nay Côn Luân tổ chức đại hội gì mà lại có nhiều tu sĩ đến như vậy?”

“A, Lưu tiên sinh có điều không biết. Côn Luân ta mười năm một lần sẽ tổ chức Tiên hội, cho đệ tử các tiên môn, tiên phủ luận đạo, luận bàn với nhau. Tiên sinh đến đây hôm nay vừa đúng ngày tổ chức mỗi mười năm.”

“Đúng là vinh hạnh của Lưu mỗ.”

“Tiên sinh quá lời rồi. Mời tiên sinh đi lối này.”

Người này dẫn Lưu Vân đi đến một hội trường cao lớn hơn mấy chục trượng. Y nhảy lên phi kiếm bay lên. Thấy vậy Lưu Vân cũng đạp lên mây, đưa Linh Nhiễm bay theo. Hội trường to lớn, khán đài dường như cũng đã gần kín chỗ. Ở chính giữa là một cái sân rộng chừng mấy mẫu. Nhìn sơ qua rất giống với một võ đài. Nếu nói là luận bàn thì Lưu Vân còn tin, nhưng nếu nói những đệ tử ở đây luận đạo thì chắc là sẽ cãi nhau rồi thành luận bàn mất.

Lúc này có một người bay đến. Y là Tứ Trưởng Lão Tư Diệu Không. Vừa đến y đã chấp tay.

“Lưu tiên sinh. Ngài biết tin hôm nay Côn Luân tổ chức tiên hội nên đến sao? Bạch tiên tử có đến cùng ngài không?”

Lưu Vân mỉm cười lắc đầu.

“Chẳng qua là trùng hợp thôi. Hôm nay Nguyệt Quân đưa Sở Uyển Đình về thăm Yên Đình rồi. Còn Lưu mỗ đến đây là để hỏi mượn vài quyển viết về bói toán của Tứ Trưởng Lão đây.”

Tư Diệu Không liền cười.

“Lưu tiên sinh đánh giá cao tài bói toán của ta rồi. Không dám giấu tiên sinh. Ta cũng đã từng thử bói vài quẻ về tiên sinh, nhưng lại không bói được gì.”

Lưu Vân không lấy làm bất ngờ, tỏ điềm nhiên nói.

“Ngài bói ra một quẻ nói Sở Uyển Đình có duyên sư đồ với Nguyệt Quân. Giờ đã ứng nghiệm rồi. Tứ Trưởng Lão không cần khiêm tốn.”

Cả hai nhìn nhau bật cười. Quả thật là Tư Diệu Không đã bói không ít quẻ, nhưng vẫn không bói được gì về Lưu Vân. Y cũng đã nói việc này cho Chưởng Môn Thanh Viễn Chân Nhân cùng các vị Trưởng Lão khác. Họ đã họp bàn với nhau. Biết rằng vị Lưu tiên sinh này không tầm thường, lại rất thân thiết với Bạch tiên tử, bởi vậy đã thống nhất là lôi kéo quan hệ với hắn.

Tư Diệu Không đàm đạo với Lưu Vân một hồi thì chú ý đến Linh Nhiễm đang tò mò nhìn hậu trường.

“Lưu tiên sinh, đứa trẻ này là?”

Lưu Vân liền bế Linh Nhiễm lên, giọng đầy tự hào giới thiệu với y.

“Tiểu nha đầu này là Lưu Linh Nhiễm, là con gái của Lưu mỗ.”

Cách Lưu Vân nói giống như mấy ông bô giới thiệu đứa con gái cưng của mình với người quen vậy. Tư Diệu Không liền kinh ngạc.

“Không ngờ tiên sinh cũng đã có gia thất rồi.”

“Cũng không hẳn. Cũng không hẳn.”

Lưu Vân cười, nói. Hắn cũng không nói dối. Đối với hắn Bạch Nguyệt Quân và Linh Nhiễm thật sự là gia đình, nhưng không phải là kiểu gia đình trong lời của Tư Diệu Không. Vậy nên hắn chỉ cười trừ cho qua.

Linh Nhiễm thấy có người hỏi đến mình thì lễ phép chào.

“Chào thúc thúc. Con là Lưu Linh Nhiễm.”

Tư Diệu Không thấy Linh Nhiễm làm điệu bộ chấp tay hành lễ liền bật cười.

“Ha ha ha. Đứa trẻ này đang yêu lắm.”

Sau đó cả ba đi đến một khán đài trống. Tại đây đã có sẵn vài người. Họ thấy Tư Diệu Không đi đến thì chấp tay hành lễ.

“Tư đạo hữu.”

“Chư vị đạo hữu. Để ta giới thiệu với chư vị. Đây là Lưu tiên sinh, là tu sĩ ẩn cư ở Đại Triệu. Lưu tiên sinh, những vị này chính là Ngũ Tiên Ngũ Nhạc Sơn.”

Giới thiệu với Lưu Vân xong, y quay sang nói với nhóm Ngũ Tiên Ngũ Nhạc Sơn.

“Không biết chư vị có thể để cho Lưu tiên sinh ngồi cùng được không?”

Một vị tiên tử tiên phong đạo cốt lên tiếng.

“Tất nhiên là được. Dù sao nơi này cũng là Côn Luân. Nếu chủ nhà đã lên tiếng thì người làm khách chúng ta cũng không có quyền phản đối.”

“Diệu đạo hữu nói quá lời rồi. Các vị là khách của Côn Luân, chúng ta phải tiếp đãi chu đáo. Nhưng Lưu tiên sinh đây cũng là người quen của Côn Luân, lại bất ngờ ghé thăm nên ta mới đến nhờ các vị.”

Ngũ Tiên Ngũ Nhạc Sơn này chính là năm tiên thú đạo hạnh cao thâm, trấn giữ năm ngọn núi ở phía đông nam Đại Triệu. Người nữ vừa nói chuyện với Tư Diệu Không là hạc tiên Diệu Thanh Nhạn. Những người còn lại là hươu, nai, kỳ lân, giao long. Bạch Nguyệt Quân chỉ mới gặp Diệu Thanh Nhạn một lần nên cũng không biết rõ danh tính của những người còn lại. Vậy nên Lưu Vân cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi.

Sau khi Tư Diệu Không rời đi, Lưu Vân mới tiến đến chào hỏi.

“Chào chư vị. Lưu mỗ là người ẩn cư ở Đại Triệu, không biết hôm nay Côn Luân mở tiên hội nên bất ngờ ghé thăm. Đã làm phiền chư vị rồi.”

Diệu Thanh Nhạn mỉm cười, ánh mắt dò xét, nhìn qua Lưu Vân cũng Linh Nhiễm. Lưu Vân thì không khác gì phàm nhân, còn Linh Nhiễm mới làm cho Diệu Thanh Nhạn chú ý. Nàng cúi xuống nhìn Linh Nhiễm, liền hỏi Lưu Vân.

“Tiểu nha đầu này là đệ tử của ngươi sao?”

“Không phải. Tiểu nha đầu này là con gái của Lưu mỗ.”

“Ta thấy nha đầu này tư chất không tệ. Hay là để nó theo ta tu hành đi.”

Lưu Vân liền lắc đầu. Hắn bế Linh Nhiễm đang bị Diệu Thanh Nhạn soi mói lên, chậm rãi nói.

“Chuyện này Diệu đạo hữu phải hỏi ý kiến của mẫu thân của con bé rồi.”

Diệu Thanh Nhạn liền hỏi.

“Vậy mẫu thân của nó đâu?”

Lúc này Bạch Nguyệt Quân từ xa bay đến. Linh Nhiễm vừa thấy liền vui vẻ gọi.

“Mẫu thân!”

Lưu Vân và Diệu Thanh Nhạn liền đưa mắt nhìn. Trên mặt của Diệu Thanh Nhạn liền lộ vẻ kinh ngạc. Nàng liền bước đến trước mặt của Bạch Nguyệt Quân hành lễ.

“Bạch tiên tử, đã lâu không gặp.”

Bạch Nguyệt Quân cũng đáp lễ, sau đó đi đến đón Linh Nhiễm từ trong lòng của Lưu Vân.

“Uyển Đình ở lại Yên Đình rồi sao?”

“Phải. Uyển Đình muốn trò chuyện với các tỷ tỷ nên ta đã để cho con bé có chút thời gian. Còn huynh nữa. Sao lại để cho người ta khinh thường mình vậy?”

Lưu Vân nói bằng giọng điềm nhiên.

“Ta không quan tâm.”

“Ta thì có.”

Diệu Thanh Nhạn nhìn một màn này của Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân thì chấn kinh. Trong trí nhớ của nàng, Bạch Nguyệt Quân là một tiên nhân khí chất bất phàm, lạnh lùng tàn nhẫn. Giờ lại trò chuyện thân mật với một kẻ vô danh, lại còn có một đứa con gái nữa. Trong lòng Diệu Thanh Nhạn không thể chấp nhận được việc này.

“Bạch tiên tử, ngài quen biết hai người này sao?”

Bạch Nguyệt Quân quay đầu, lãnh đạm nhìn Diệu Thanh Nhạn. Nàng không chấp nhận bất kỳ ai xem thường Lưu Vân. Cũng không cho bất kỳ kẻ nào dám động đến Linh Nhiễm. Bạch Nguyệt Quân vừa mở miệng liền bị Lưu Vân nhắc nhở.

“Nguyệt Quân.”

Lưu Vân có thể nhìn ra được Diệu Thanh Nhạn có lòng ngưỡng mộ Bạch Nguyệt Quân. Khó chịu thấy người mình ngưỡng một thân thiết với một kẻ vô danh, cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng dù hắn có không quan tâm người khác nghĩ gì về bản thân, thì cũng không thể để Bạch Nguyệt Quân tức giận làm loạn được. Ít nhất cũng phải cho người ta một chút mặt mũi.

Bị Lưu Vân nhắc nhở, Bạch Nguyệt Quân liền quay sang làm nũng với hắn.

“Nhưng mà bọn họ khinh thường huynh.”

“Ta không quan tâm. Chào hỏi đàng hoàng rồi ngồi xuống đi.”

Lưu Vân bế lại Linh Nhiễm, đặt xuống ghế. Sau đó cũng ngồi xuống một cái bên cạnh. Bạch Nguyệt Quân trong lòng vẫn không phục nhưng vẻ mặt đã trở nên ôn hoà hơn. Nàng chấp tay với Diệu Thanh Nhạn.

“Diệu đạo hữu, đã lâu không gặp. Tiểu nha đầu này chính là con gái của ta. Còn Lưu Vân, huynh ấy chính là người quan trọng nhất đối với ta.”

Dứt lời, Bạch Nguyệt quân xoay người bước đến ngồi vào ghế cạnh Linh Nhiễm. Diệu Thanh Nhạn bước lên nói tiếp liền bị đồng bạn kéo lại.

“Diệu đạo hữu, bình tĩnh một chút. Nơi đây là Côn Luân, không phải Ngũ Nhạc Sơn. Đừng có làm loạn.”

Nói xong y bước đến trước mặt Lưu Vân và Bạch Nguyệt Quân.

“Tại hạ Hạ Quỳnh Phong, xin chào hai vị đạo hữu. Xin thứ lỗi cho Diệu đạo hữu. Cô ấy có hơi kích động một chút, mong hai vị lượng thứ.”

Lưu Vân liền xua tay.

“Ta không để tâm đâu. Hạ đạo hữu không cần phải xin lỗi. Các vị mau ngồi vào chỗ. Tiên hội sắp bắt đầu rồi.”

Bạn đang đọc Thiên Địa Lưu Tiên sáng tác bởi Hikaru91232
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hikaru91232
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.