Tiên hội chiến đài.
Tiên hội của Côn Luân lần này có rất nhiều tiên môn, tiên phủ tham gia. Có những tiên phủ ở rất xa, như Bồng Lai Tiên Đảo ở tận ngoài khơi xa ở Đông Hải cũng có mặt. Còn có những tiên môn xung quanh Côn Luân mấy ngàn dặm cũng cử đệ tử đến.
Được tham dự sự kiện bậc này của tiên đạo, Lưu Vân không khỏi hứng thú, dù cho đây chỉ là nơi giao lưu của những tu sĩ trẻ tuổi. Có phần an ủi khi người tham gia là những thiên kiêu, đệ tử tài năng bậc nhất của các tiên môn. Ít nhất thì Lưu Vân sẽ không phải xem những trận luận bàn quá chênh lệch.
Lưu Vân nhìn sang Bạch Nguyệt Quân. Lúc này nàng vẫn còn đang hậm hực, tay khoanh trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều gì đó. Bạch Nguyệt Quân khẽ liếc sang chỗ của Ngũ Tiên Ngũ Nhạc Sơn đang ngồi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Lưu Vân thở dài, khẽ nói.
“Nguyệt Quân. Cô có cần phải tức giận như vậy không?”
“Có. Thiên phú tu luyện của huynh cao hơn tất cả các thiên kiêu có mặt tại đây. Đạo hạnh của huynh, ta đã sớm không nhìn thấu được, sâu không thấy đáy. Vậy mà cô ta dám xem thường huynh.”
Lưu Vân nghe như vậy, tâm tình có chút vui vẻ, nhẹ nhàng nói với Bạch Nguyệt Quân.
“Chuyện này chỉ có mình cô biết, nàng ta làm sao biết được. Đến Uyển Đình sống cùng hơn ba tháng nhưng vẫn không hiểu rõ về ta đấy thôi.”
Lưu Vân lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách, lật nhanh đến chỗ đánh dấu. Hắn chăm chú đọc sách, nhưng vẫn bình thản nói tiếp.
“Ta rất vui khi cô bảo vệ ta, nhưng đừng vì vậy mà đưa bản thân vào thế khó.”
Không biết tại sao, khi Lưu Vân nghe Bạch Nguyệt Quân nói hắn là người quan trọng nhất đối với nàng, nội tâm hắn khẽ gợn sóng. Lưu Vân biết nàng luôn quan tâm đến hắn, muốn hắn nuông chiều chăm sóc. Nhưng Lưu Vân vẫn nghĩ đó là do Bạch Nguyệt Quân xem hắn là Vân Thanh Tử. Đến thời gian gần đây, hắn mới nhận ra Bạch Nguyệt Quân đã xem hắn là chính hắn, không phải hình bóng của ai khác.
Bạch Nguyệt Quân khẽ đưa mắt nhìn Lưu Vân đọc sách, trong lòng nàng cũng đã bớt phần tức giận khi biết hắn vui vì chuyện mình làm. Tâm tình nàng liền trở lại vui vẻ. Bạch Nguyệt Quân kéo ghé vào sát Linh Nhiễm, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ nhỏ đựng kẹo. Linh Nhiễm nhìn thấy thì reo lên, lập tức lấy một cái bỏ vào trong miệng.
Bên phía Diệu Thanh Nhạn bên kia thì vẫn không mấy hài lòng khi thấy Bạch Nguyệt Quân nói chuyện vui vẻ với Lưu Vân và Linh Nhiễm. Hình tượng của vị tiên nhân sát phạt quyết đoán mấy trăm năm trước dần sụp đổ trong trong nàng. Hạ Quỳnh Phong thấy Diệu Thanh Nhạn cứ ngồi không yên như vậy liền lên tiếng.
“Diệu đạo hữu, ta biết đạo hữu vốn không vừa mắt những phàm nhân tầm thường. Nhưng cũng không cần phải thô lỗ như vậy chứ?”
“Ta? Ta thô lỗ?”
Những người khác cũng lên tiếng đáp lại. Tô Trường Sinh cùng Châu Vân Mộc đồng tình với Hạ Quỳnh Phong.
“Ta nghĩ Hạ đạo hữu nói đúng. Đâu cần phải thô lỗ như vậy. Dù sao người ta cũng là khách của Côn Luân mà.”
“Đúng vậy. Nếu là đã không chào hỏi thì thôi, đằng này đạo hữu còn muốn đưa con gái của người ta về núi làm đệ tử. Ta thấy người đó cũng không phải tu sĩ tầm thường đâu.”
Người vẫn còn giữ im lặng từ nãy đến giờ là Đổng Minh Hàm. Y tỉ mỉ quan sát Lưu Vân, từ phong thái đến khí tức, nhưng vẫn không nhìn ra được. Ngay cả tu vi và đạo hạnh cũng không thể thấy gì, giống như có một lớp mây mù che khuất vậy. Càng cố nhìn thấu, nội tâm của Đổng Minh Hàm càng dao động dữ dội. Tựa như đang cảnh báo y điều gì đó vậy. Nhưng Đổng Minh Hàm vẫn khi dừng lại. Đến khi sắp vượt qua lớp mây mù che phủ thì có một thứ gì đó đánh thẳng vào thần thức làm cho Đổng Minh Hàm phun ra một ngụm máu.
Đồng bạn thấy vậy liền đến hỏi han.
“Đổng đạo hữu, huynh làm sao vậy?”
Đổng Minh Hàm lắc đầu. Y ngước mặt nhìn đồng bạn của mình, giọng nói có chút rung rẫy.
“Người này ta không thể nhìn thấu. Khi cố nhìn, ta đã bị một thứ gì đó đả thương thần thức. Người này tuyệt đối không thể phạm vào.”
Đồng bạn của y liền đưa mắt nhìn nhau. Vốn đã đoán được Lưu Vân không phải kẻ tầm thường, nhưng lại không ngờ hắn lại có thể cắn ngược Đổng Minh Hàm cố dò xét mình. Điều này càng làm cho họ thêm vài phần kiêng dè Lưu Vân. Đặc biệt là Diệu Thanh Nhạn. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Lưu Vân vẫn đang nhàn nhã đọc sách, dường như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc này, tiên hội cũng chính thức bắt đầu. Vì là chủ nhà nên một đệ tử của Côn Luân bước lên đài, ra lời khiêu chiến. Y cầm theo trường kiếm, thân mặc trường bào trắng tay ống rộng thêu phù văn bạc. Y chính là đệ tử của Đại Trưởng Lão Trần Đạo Minh, tên là Giang Bân. Y là người đứng đầu trong đám thiên kiêu đời này, thiên phú và thiên tư đều hơn lứa đồng môn.
“Côn Luân Giang Bân xin được lĩnh giáo đạo pháp của các sư huynh, sư tỷ.”
Một nam tử liền nhảy lên đài. Y chấp tay với Giang Bân, sau đó mở quạt phe phẩy.
“Thất Tinh Các Nghiêm Khâm đến ứng chiến. Giang sư đệ, để ta xem mấy năm qua thực lực của đệ tinh tiến như thế nào!”
“Nghiêm sư huynh, đắc tội rồi.”
Giang Bân lập tức rút kiếm chém ra hai luồng kiếm khí, sau đó phi thân đến nhắm vào ngực của đối phương mà đâm kiếm. Nghiêm Khâm chỉ nhẹ vung quạt, khiến cho hai luồng kiếm khí lệch hướng đánh xuống mặt đài làm thổi tung bụi mù mịt. Trong trận bụi mù, kiếm quang của Giang Bân loé lên, nhanh như chớp đã kề gần sát ngực của Nghiêm Khâm. Nhưng y chỉ mở quạt đưa trước ngực liền có thể chặn lại. Nghiêm Khâm miệng niệm khẩu quyết, tay bấm ấn quyết, đánh ra một trận lôi chớp về phía Giang Bân.
Giang Bân liền đưa kiếm chặn lại. Dòng điện bị kiếm chặn bắt đầu truyền lên tay làm cho tay của Giang Bân tê dại. Y nhăn mặt, nhanh chóng vung kiếm tán đạo lôi chớp.
“Giang sư đệ. Dùng chiêu mạnh nhất của đệ đi!”
Giang Bân không đáp lại. Y vuốt ngón tay dọc trường kiếm, vận khởi pháp lực. Lập tức linh lực cùng kiếm ý nổi lên cuồn cuộn như sóng trào. Giang Bân bấm ấn quyết, đánh ra một kiếm. Kiếm này mang theo kiếm khí sắc bén đang cuộn trào, hoá thành một thanh kiếm lớn, hướng thẳng vào Nghiêm Khâm mà đến.
Nghiêm Khâm cũng không đùa nữa. Y xếp quạt lại, lấy ra một cái tinh bàn bắt đầu thi pháp, miệng niệm khẩu quyết.
“Vô cực sinh thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi. Lưỡng nghi sinh tứ tượng. Tứ tượng diễn bát quát, bát bát lục thập tứ quái.”
Lập tức, một vòng bát quái tựa hồ như có như không hiện ra trước mặt Nghiêm Khâm. Nó từ từ xoay chuyển theo điều khiển của Nghiêm Khâm, dần biến thành sáu mươi tư quái. Y liền biến chiêu, đánh ra hai đạo phong hoả từ Tốn và Ly chặn lại kiếm khí của Giang Bân. Sau đó di chuyển vòng bát quái đó xuống dưới chân của Giang Bân. Nghiêm Khâm lần nữa thi pháp, dựng lên Bát Quái Trận, nhốt Giang Bân bên trong.
“Mười năm không gặp, thực lực của Nghiêm sư huynh gia tăng không ít.”
“Giang sư đệ quá lời rồi. Đệ cũng vậy, không khỏi làm ta bất ngờ.”
Lúc này trên miệng của Giang Bân mới nở một nụ cười. Nhưng cười chưa được bao lâu, trận pháp bắt đầu xoay chuyển. Từng đợt lôi phong đánh ra làm gió lốc, sấm chớp mịt mù. Lại thêm chấn động từ dưới mặt đất làm cho Giang Bân khó mà đứng vững, càng khó tìm đường thoát ra hơn. Y chỉ còn cách vận linh lực chống đỡ, tìm cơ hội phá trận thoát ra.
Nhưng Nghiêm Khâm cũng không để Giang Bân có thể dễ dàng tìm lỗ hổng của trận pháp như vậy. Y cầm tinh bàn nâng tay, từ trong tay áo bay ra tám tờ phù lục, bay đến tám quẻ bát quát để gia trì trận pháp. Sau đó lại dùng lôi pháp đánh liên tục vào Giang Bân. Áp lực đè lên Giang Bân lúc này đã tăng gấp mấy lần, làm cho y khuỵu một chân xuống. Nhưng Giang Bân vẫn cắn răng chống đỡ.
“Giang sư đệ, mau nhận thua đi. Xong chuyện này ta dẫn đệ đi xuống núi ăn uống một bữa thật sảng khoái.”
Giang Bân bật cười nói lớn.
“Huynh nằm mơ đi. Ta mà thắng được, ta sẽ ăn sạch túi tiền của huynh.”
“Đệ nói cái gì? Tiếng sấm lớn quá, ta không nghe rõ.”
Lúc này Giang Bân nhận thấy một quẻ trong bát quái yếu đi mỗi khi trận pháp biến xoay chuyển. Không để lỡ, y nhân lúc quẻ đó suy yếu mà nhanh chóng thoát ra ngoài. Lôi pháp đánh thẳng xuống đất làm bụi đá bị thổi tung, che phủ cả một khoảng sân. Nghiêm Khâm cũng đã nhận ra Giang Bân đã thoát khỏi Bát Quái Trận, liền dùng thần thức dò tìm.
‘Quái lạ, đệ ấy đâu rồi?’
Y nhìn xung quanh, nhưng không thấy dấu vết của Giang Bân đâu. Rồi y ngước mặt lên trời. Giang Bân đứng giữa không trung, kiếm khí ngút trời. Trong khoảng khắc, y vung kiếm, một hình bán nguyệt phát sáng như ánh trăng bạc rọi xuống đất. Kiếm quang chém ra, tựa như dải ngân hà sáng rực giữa trời đêm, lao thẳng về phía Nghiêm Khâm.
Nghiêm Khâm có chút kinh ngạc nhưng không vì thế mà hoảng loạn. Y mở quạt đánh ra một trận cuồng phong, chặn lại kiếm quang, cũng thổi bay cát bụi lên trên khán đài. Cuồng phong lớn đến nổi lật tung quyển sách mà Lưu Vân đang đọc, dù cho hắn ngồi cách xa chiến đài đến hơn trăm trượng.
Lưu Vân nhẹ nâng tay, lập tức cơn gió rẽ làm hai, tránh chỗ ngồi của hắn và Ngũ Tiên. Lưu Vân gập quyển sách lại cất vào trong ngực áo, nhìn về phía chiến đài. Bạch Nguyệt Quân nhìn hắn với vẻ tò mò. Nàng đã thấy hắn đọc quyển sách này hơn một tháng rồi, không kìm được liền hỏi.
“Huynh đang đọc cái gì vậy?”
Lưu Vân thản nhiên đáp.
“Nghiên cứu về Càn Khôn Đại Đạo Chi Pháp. Ta vô tình tìm được trong chồng sách về thư văn.”
“Hả?! Huynh có thể đọc hiểu sao?”
Lưu Vân chầm chậm quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Quân.
“Không phải cô đã nói là thiên phú của ta không ai bằng sao? Giờ lại không tin. Nếu ta không đọc hiểu thì sao ta có thể luyện được cái bình hồ lô này.”
Nói rồi Lưu Vân đưa cái bình hồ lô ra. Lúc luyện cái bình này, Lưu Vân vừa đọc vừa làm, chưa nghiên cứu kỹ vậy nên mới có vài khiếm khuyết, để cho Huyết Ảnh thoát ra ngoài. Bạch Nguyệt Quân vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lưu Vân. Không phải là không tin hắn không đọc hiểu, mà là không tin trong thời gian ngắn như vậy có thể hiểu hết được quyển sách đó.
“Vậy huynh chứng minh đi. Rồi ta sẽ tin.”
Lưu Vân thở dài, quay lại nhìn chiến đài. Hai người Giang Bân và Nghiêm Khâm đã giao thủ thêm vài chiêu. Cuối cùng cả hai người mặt đối mặt, kiếm quạt kề vào cổ nhau.
Đăng bởi | Hikaru91232 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |