Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu Chiến Long Hoàng !!

1918 chữ

Tiêu Thần tiến vào Thiên Quốc bảo khố, ngoài mai rùa cùng vũ khí có hình dạng cái cung ra, hắn thu hoạch lớn nhất chính là nhận được Đại Thánh Chân Kinh, bổn nguyên thần thông kim cô bổng, cân đẩu vân, hỏa nhãn kim tinh, cùng với thiên phú thần thông của Tôn Đại Thánh.

Đi ra Thiên Quốc bảo khố, Tiêu Thần dựa theo trí nhớ đi tới Nghị Sự Điện phía trước, hắn thấy gia gia hắn vẫn đứng chờ hắn ở nơi đó, lòng hắn chợt cảm động. Long Trường Sơn thấy Tiêu Thần xuất hiện, sắc mặt thoáng vui vẻ lên, mỉm cười thật hiền lành, đối với Tiêu Thần nói :

"Bảo bối của gia gia, Lão tổ tông phong cháu làm Đế Tử, chức quan cao hơn cả gia gia ah."

Long Đế phong Tiêu Thần làm Đế Tử, chứng tỏ lão rất yêu thích Tiêu Thần. Mà Long Đế lập ra quy luật mới, bất kể là ai, đều cũng có chức quan tương ứng, đẳng cấp thiết lập cực kỳ sâm nghiêm. Thượng cấp đối với hạ cấp có quyền uy tuyệt đối, nói thí dụ như cháu chức quan lớn hơn gia gia thì việc triều chính gia gia phải nghe theo lệnh cháu.

Hiện tại Tiêu Thần được phong làm Đế Tử, Long Trường Sơn mặc dù là gia gia của Tiêu Thần, nhưng là tại bên trong Thiên Long Đế Quốc, địa vị Tiêu Thần nhưng lại cao hơn Long Trường Sơn. Tiêu Thần đã sớm biết chuyện này, bất quá ý chí của Tiêu Thần không ở cái vị diện này, mà là Tiên Giới bao la hùng vĩ, nên hắn cũng không để ý.

''Gia gia, hôm nay ta thu hoạch phi thường to lớn, cần yên tĩnh để hấp thụ hết.'' Tiêu Thần thu hoạch được rất to lớn nên hưng phấn phi thường, nóng lòng nói.

''Đế Tử có một cung điện riêng xây sát cung điện Long Đế, để gia gia đưa ngươi đi.''

''Vâng.'' Tiêu Thần gật đầu, lễ phép đáp. .................. Sáng hôm sau....

Tiêu Thần từ trong tu luyện tỉnh lại, một đêm không ngủ nhưng tinh thần của hắn vẫn sáng láng dị thường, khóe miệng treo nụ cười thỏa mãn.

''Không hổ là một trong bốn đạo thiên phú của Tôn Ngộ Không, ''Thông Biến Hóa'', tuy mới nắm giữ bổn nguyên thần thông, nhưng lại có thể sử dụng như tay như chân, không cần làm quen, tu luyện địa sát 72 biến cũng làm chơi ăn thật.

''Cân đẩu vân, ra nào.'' Tiêu Thần trong lòng mặc niệm, đồ hình cân đẩu vân trong thức hải hắn run nhẹ một cái, bay ra khỏi thức hải của hắn, xuất hiện trước mặt Tiêu Thần.

''Thực lực của ta hiện tại không biết đủ sức khiêu chiến Long Hoàng không nhỉ ? Không được, ta không thể nghi vấn bản thân, ta đủ sức thắng Long Hoàng.'' không biết có phải Tiêu Thần kế thừa luôn cái tính hiếu chiến tự tin, ngạo mạn của Tôn Ngộ Không hay không, nhưng Tiêu Thần cảm nhận được bản thân thay đỗi, ít nhất, hắn thích sự thay đỗi này.

'' Đi tìm Long Hoàng thôi, phải đấu với hắn một trận ra trò !!'' Tiêu Thần nghĩ nghĩ, ra lệnh cân đẩu vân chạy đến nơi trực hệ đệ tử Long Gia ở, thuộc về phía bắc hoàng cung.

Phía bắc hoàng cung, tập chung đại lượng đệ tử Long Gia tư chất cao được các trưởng bối từ căn cứ Long Gia ở hạ giới đem lên Thiên Quốc, số lượng ngày càng tăng dần, Long Hoàng cũng nằm trong số đó.

Long Hoàng nhìn bầu không khí náo nhiệt ở đây, thoáng cau mày, hắn không thích náo nhiệt, hắn ưa thích yên tĩnh, nhưng yên tĩnh làm sao được khi đằng sau hắn luôn có một cái đuôi phiền phức cứ bám theo hắn.

'' Hoàng ca ca, quang cảnh ở đây đẹp quá, phố xá cũng rộng rãi, muội và ca đi dạo đi.'' Một tiếng nũng nịu từ đằng sau lưng hắn cất lên, chủ nhân giọng nói này chính là Long Hoàng Linh, con của Long Trường Sơn, thừa tướng Thiên Long Đế Quốc.

''Phiền phức.'' Long Hoàng lạnh lùng đáp.

]

'' ca...ca không thương ta...'' Long Hoàng Linh tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, giọng nóii của nàng run rẩy giống như sắp khóc.

Long Hoàng bảo trì trầm mặt không lên tiếng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, nhắm mắt dưỡng thần, phong bế huyệt hai lỗ tai, đây là hắn trải qua nhiều lần bị Long Hoàng Linh dùng nước mắt dụ dổ nên tổng kết ra kinh nghiệm đối phó.

''Ca..ngươi...!!'' Long Hoàng Linh tức đến phát khóc, hai bàn tay trong lúc giận dữ cào xé thân thể của Long Hoàng, nhưng tu vi thấp như nàng làm sao có thể tổn thương hắn dù chỉ một chút.

''Ồ, có cái gì đang bay trên bầu trời kìa !!'' Một đệ tử đang say mê ngắm bầu trời đột nhiên hét lên, tiếng thét giống như heo mẹ đang sinh con của người đệ tử ấy trong chốc lát thu hút nhiều đệ tử cùng ngước lên bầu trời.

''Ồ, một đám đang bay tới đây !!'' Một thiếu niên đeo mắt kiếng thị lực kém đáp.

''Có người đứng trên đó !'' Thiếu niên tu vi cao hơn thiếu niên mọt sách đeo mắt kiếng trong nháy mắt đã thấy bóng đen đứng trên đám mây, nhưng không rõ mặt.

Cân Đẩu Vân của Tiêu Thần dùng tốc độ cực nhanh, thoáng cái bay gần tới quảng trường, thân ảnh của hắn cũng lộ rõ trước mặt dân chúng.

''Là Đế Tử Tiêu Thần !!'' Một thiếu niên hình như nhận ra người đó, hô to.

Tiêu Thần được Long Đế phong làm đế tử, còn dán chân dung khắp Thiên Long đế hầu như cả con dân Thiên Long Quốc đều biết nên thiếu niên này nhận ra Tiêu Thần cũng không có gì lạ.

Trong bộ luật cũa Long Đế đưa ra, chức quan thấp thì khi gặp người chức quan to đều phải cung kính chào, nếu không sẽ bị liệt vào tội Khi Quân, nên khi các thiếu niên thấy Tiêu Thần đều không hẹn mà cúi đầu cung kính chào :'' Đế Tử giá lâm !!'' ''Chào Đế Tử !!''

''Miễn lễ, miễn lễ.'' Tiêu Thần cười hắc hắc, ra vẻ phong phạm xua tay, thu hồi cân đẩu vân vào thức hải, hắn từ độ cao mười trượng lộn mèo, cuối cùng tiếp đất an toàn, tạo hình khi tiếp đất quả thật là soái bạo !!

''Đế Tử Qúa đẹp trai rồi !!'' ''Soái !!'' .

Âm thanh mê trai của các nữ đệ tử vang lên liên tục, thỏa mãn lòng hư vinh của Tiêu Thần.

Hắn khởi động hỏa nhãn kim tinh, nhanh chóng phát hiện ra thân ảnh của Long Hoàng, mỉm cười chậm rãi đi tới.

Long Hoàng Linh liếc Tiêu Thần đang đi tới, nguýt dài :

'' Thần đệ đệ, ngươi quá trang bức rồi.''

''Hahả, ca đẹp trai không Linh muội ?'' Tiêu Thần ngã lớn trêu.

''Muội em ngươi !!'' Long Hoàng Linh giận dữ khi long Hoàng không để ý tới nàng, lại gặp Tiêu Thần vô sỉ xưng muội, giận cá chém thớt vung bàn tay ngọc ngà đập liên tục vào người Tiêu Thần.

''Haha, ca nhột. !!'' Tiêu Thần cả người cong như con tôm tránh né ma chưởng của Long Hoàng Linh, Long Hoàng Linh tu vi Hóa Khí Lục Trọng đánh vào người hắn như đang cù lét hắn.

Phí hết sức chín trâu hai hổ đánh liên tục vào ngực Tiêu Thần, Long Hoàng Linh rốt cuộc thấm mệt, ngẩn đầu nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, khuôn mặt mỏng của nàng thoáng đỏ lên như trái bấc, ngượng ngùng thu tay lại.

''Ngươi đến tìm ta ?'' Long Hoàng Linh nhu thuận vuốt vuốt tóc, giả trang thục nữ nói.

''Tìm ngươi ?!'' Tiêu Thần cố ý liếc nhìn bộ ngực của nàng, lắc lắc đầu, không nói, nhưng Long Hoàng Linh nhận ra trong ánh mắt Tiêu Thần đầy vẻ khinh thường.

''Ngực ta nhỏ thì sao ? ngực ta nhỏ nên ngươi không tìm ta ? vô sỉ, hạ lưu !!'' Long Hoàng Linh như con mèo bị giẫm đuôi phẫn nộ quát.

'' Ngươi mới chín tuổi, còn nhỏ lắm, ca dù tìm mỹ nữ cũng sẽ không tìm ngươi !!'' Tiêu Thần xoa đầu Long Hoàng Linh, ra vẻ người lớn nói.

'' Nhỏ con em ngươi, ngươi cũng mới chín tuổi, lớn hơn ta chắc mà giả trang bộ dạng người lớn nói với ta !!'' Long Hoàng Linh di đầu né tránh bàn tay của Tiêu Thần, tức giận chất vấn !!

''Khụ, ca quên mình chỉ có chín tuổi !!'' Tiêu Thần thầm nghĩ, hắn thấy nếu tiếp tục bàn vấn đề này cũng không có ý nghĩa, bèn chuyển tầm nhìn qua Long Hoàng, khí thế thu liễm trong cơ thể của hắn bỗng chốc hướng Long Hoàng đè tới.

''Long Hoàng phong bế thân thể nhắm mắt dưỡng thần bỗng linh hồn cảm giác được khí tức nguy hiểm, trong nháy mắt bèn triệt tan phong bế, con ngươi lạnh lùng tỏa ra hàn khí nhìn khí tức của người đang đè ép thân thể mình, khi thấy người phát ra khí thế là Tiêu Thần, con ngươi hắn chợt nhu hòa một tý, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như cũ, :'' Tiêu Thần, ngươi muốn làm gì ?''

''Chiến với ta một trận, phân thắng bại !! Tiêu Thần chiến ý hừng hực như lửa hét.

'' Nếu thực lực của ngươi vẫn như trong ngoại môn chi chiến mấy ngày trước thì không thể thắng được ta.'' Long Hoàng không cao ngạo, không tự đại, hắn nói như đang trần thuật một sự thật vậy, Tiêu Thần hiểu tính cách của Long Hoàng, không để ý cười hì hì, con ngươi hắn phát ra một luồng tự tin mãnh liệt, :

'' Hoàng đệ, ca dám khiêu chiến ngươi thì ca cũng dám chắc đánh bại ngươi !! Lên không trung đánh !!'' Nói rồi, không chờ Long Hoàng đồng ý, Tiêu Thần thôi động cân đẩu vân bay ra, phóng lên không trung.

Long Hoàng trầm mặc không nói, thân thể không nhờ bất kỳ pháp bảo hay phụ trợ kỳ thuật nào lăng không mà đi.

''Đó là...Hóa Thần cảnh giới !!'' Long Hoàng Linh cùng đám đệ tử ồ lên một tiếng, ngạc nhiên nói.

'' Ta mới đột phá sáng nay, cảnh giới vẫn chưa kịp cũng cố.'' Long Hoàng nhận ra Tiêu Thần có chút ngạc nhiên rồi bình thường trở lại, hẳn là Tiêu Thần đã đoán được hắn đột phá.

" Dù ngươi là Hóa Thần cảnh, cũng không thể thay đỗi được điều gì !!'' Tiêu Thần cười tự tin, giống như mọi chuyện đã nằm trong bàn tay của hắn vậy.

" Thế thì chiến đi !!'' Long Hoàng rốt cuộc nghiêm túc nhìn Tiêu Thần, trầm giọng nói.

'' Cho ta thấy thực lực đỉnh phong của ngươi đi, Long Hoàng !!''

Bạn đang đọc Thiên Hiển Địa Hoàng của Thiên Nghịch (Việt Nam sáng tác)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.