Bình minh của nhân loại
“Ông chú, sau đó thì sao? Làm sao nhân loại vượt qua được giai đoạn đó? “ một thiếu niên với đôi mắt mong chờ được nghe tiếp câu truyện lên tiếng hỏi
Trong quán rượu, là nơi tụ tập nhiều mạo hiểm giả nhất, ngày thường nơi đây rất ồn ào và tấp nập nhưng hôm nay lại tĩnh lặng đến lạ thường vì tất cả đều đang tập trung chờ đợi nghe phần tiếp theo của câu truyện mà ông chú trung niên đang ngồi ngay quầy rượu kể
Chỉ thấy ông chú ngồi đưa lưng về phía người nghe, tay thì cầm ly rượu lên lắc nhẹ, rồi mỉm cười :” Haha phần tiếp theo thì chắc mọi người cũng đoán được phần nào rồi”
Nhấp nhẹ ly rượu trong tay, ông chú lại nói tiếp
“Trong những lúc tăm tối nhất của nhân loại, tưởng chừng đâu ánh sáng chuẩn bị vụt tắt thì nhân loại lại vùng dậy một lần nữa, đây cũng là giai đoạn mà bây giờ chúng ta còn hay gọi là “ Bình minh của nhân loại “ như chúng ta đã biết, lúc đó nhân loại còn rất yếu ớt và không thể đấu trực diện với hoang thú, nhưng trời không tuyệt đường người, khi bỗng có rất nhiều vị tiền bối thức tỉnh được năng lực siêu phàm mà bây giờ chúng ta còn hay gọi là thức tỉnh giả, họ lãnh đạo nhân loại vực dậy chống trả và đánh tan hoang thú, sức mạnh và sự đoàn kết của những thức tỉnh giả lúc bấy giờ giống như là ánh sáng của bình minh chậm rãi chiếu sáng cho toàn nhân loại, họ chiến đấu máu chảy đầu rơi, họ xông pha tiêu diệt hoang thú, mở một đường máu cho nhân loại ta, chính là nhờ có họ mới có chúng ta đang ngồi đây bây giờ, nhưng trớ trêu thay số lượng hoang thú dường như là vô hạn, cho dù có giết đến cỡ nào vẫn không hết, thậm chí bọn chúng lại càng ngày càng mạnh hơn, nhân loại chúng ta lúc đó dù là có một vài vị cường giả rất mạnh, nhưng sức mạnh tổng thể lại rất yếu, vẫn còn rất nhiều người không thể thức tỉnh năng lực, do vậy các thức tỉnh giả ở mỗi khu vực trên thế giới, họ tự tụ tập lại xây dựng nên các toà thành cao và dùng sức mạnh phi thường của họ gia cố cho những toà thành này, biến chúng thành nơi trú ẩn cho nhân loại “
Lại nhấp tiếp một ngụm rượu, sau đó ông chú lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc, một hồi lâu thấy ông vẫn tìm gì đó trong túi quần, cô gái pha rượu ở trong quầy mới lấy bật lửa ra rồi nói :” Ông chú, ông làm rơi bật lửa rồi phải không, ở tiệm chúng tôi có “
Thấy cô gái trẻ đưa bật lửa, mắt ông chú sáng bừng cầm lấy chiếc bật lửa rồi nói
“ A lớn tuổi rồi có chiếc bật lửa tôi cũng làm rơi, đúng là hậu đậu, cảm ơn cô nhé cô gái “
Cô gái pha chế mỉm cười và gật đầu với ông
*bụp
*ritzzzz
Ông chú châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu sau đó nhả khói ra, ông thở dài rồi kể tiếp câu truyện
“Nhưng trước đó tội ác của nhân loại là quá lớn, nhân loại đã phá huỷ đi sự tươi đẹp của hành tinh xanh này, dường như những điều đó đã triệt để khiến cho thần linh phẫn nộ, họ muốn dồn ép nhân loại vô bước đường cùng, và thế rồi hoang thú ngũ giai Hắc Long Vương xuất hiện, hình dáng của nó như một con rồng to lớn, miệng của nó mở ra có thể nuốt chửng cả một toà thành, đôi cánh thì tựa như những lưỡi dao sắc bén khi dang rộng ra có thể che khuất cả một bầu trời, những toà thành nơi nó đi qua đều biến thành một mảnh phế tích, không một ai có thể sóng sót khi đối mặt với nó, năm đó sáu vị tứ đẳng và một vị ngũ đẳng thức tỉnh giả cùng hợp sức lại với nhau, đánh một trận long trời lở đất với con hoang thú này, nhưng tinh thần lực của nó dường như vô hạn, phe ta hai vị tứ đẳng đã hy sinh bốn vị còn lại cũng gần như sức cùng lực kiệt, thấy không còn cách nào khác lúc này vị ngũ đẳng thức tỉnh giả duy nhất của nhân loại thời bấy giờ là Triệu Vũ An người đời còn gọi ngài ấy với cái tên Pháp Thần là người đã xua tan “ Hoàng hôn “ và đem đến “ Bình minh “ cho toàn nhân loại, ngài đã hy sinh toàn bộ sinh mệnh của bản thân và phong ấn thành công Hắc Long Vương, dùng cả sinh mệnh của mình để cho nhân loại có thời gian thở dốc trước sự tấn công ồ ạt của hoang thú, Pháp Thần là một vị thần đúng nghĩa của nhân loại ta”
Kể đến đây ông cũng dừng, dường như khi nhớ lại ông cũng rất tiếc nuối, nhân loại mất đi một cường giả như Pháp Thần thật đúng là một mất mát to lớn
Khi nghe xong câu truyện có người thì ngồi ngẫm có người thì vỗ tay nhưng tất cả đều có chung một suy nghĩ là truyện này rất hay và lôi cuối
Nhưng không khí yên tĩnh của quán rượu chợt bị phá vỡ khi có một vị tiểu thư xinh đẹp cùng bốn năm người hộ vệ đi sau bước vào, các nam nhân đang có mặt ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, một nét đẹp nghiên nước nghiên thành cùng với khí chất của một quý tộc toả ra quanh người khiến cho các nam nhân ở đây đều cảm thấy là cao không thể chạm tới và chỉ có thể ngắm nhìn
“ Vừa nãy bên ngoài ta có nghe được câu truyện ông chú kể, truyện hay lắm ông chú “ cô gái trẻ bước đến gần quầy rượu nhìn ông chú rồi nói
Ông chú vẫn mãi mê nhâm nhi ly rượu và tận hưởng điếu thuốc, dường như chả quan tâm gì đến người khác, lại làm thêm một hơi thuốc lá sau đó ông nói
“ Ta không phải là đang kể truyện, thứ ta kể là sự thật “
Cô gái cười khẽ rồi đáp
“ Có lẽ vậy “
Sau đó cô nhìn cô gái pha rượu rồi hỏi
“Ta muốn treo nhiệm vụ, cho hỏi là làm thủ tục ở đâu ?”
“Mời quý khách theo tôi “
Cô gái pha chế kiêm quản lí tiệm rượu dẫn cô tiểu thư đến bên chiếc bảng treo thưởng, tiếp đó lại lấy bút và giấy ra
“ Tôi là Tiểu Hân là người quản lí ở đây, không biết quý khách muốn đưa ra nhiệm vụ như thế nào, chúng tôi sẽ đưa ra cấp độ và tính phần thưởng dựa trên mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ, phân ra thành năm cấp bậc từ thấp tới cao D C B A S “
Suy tư một hồi cô tiểu thư mới trả lời
“ Nhiệm vụ của ta là muốn tìm một người quen thuộc Vũ Thiên sơn có thể dẫn đường cho ta đi sâu vào trong đó “
Khi nghe xong nhiệm vụ mà khách hàng đưa ra, Tiểu Hân lộ vẻ mặt khó xử, chần chừ một hồi cô nói:
“ Thật xin lỗi quý khách, Vũ Thiên sơn là khu vực cấm cực kỳ nguy hiểm, mạo hiểm giả của chúng tôi hiện tại không ai dám tiến vào trong đó, mặc dù bọn họ thật sự rất cần tiền nhưng mà dù sao cũng phải có mạng mới xài tiền được, tôi khuyên quý khách không nên mạo hiểm tiến vào trong, nghe đồn bên trong còn có một con hoang thú tứ giai đang chìm vào giấc ngủ sâu, lỡ không may mà nó thức tỉnh thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ với nó “
Cô tiểu thư nghe xong cũng không muốn nói gì thêm vì cô cũng biết ở nơi đó thật sự nguy hiểm, cho dù là cô có đưa ra nhiều tiền thưởng thì cũng không ai muốn vì tiền mà bỏ mạng lại đó cả
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì ông chú kể truyện ban nãy mới nói
“ Cô muốn đi Vũ Thiên sơn à? “
Cô tiểu thư quay sang nhìn ông với ánh mắt đề phòng rồi sau đó cô hỏi
“ Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Ông chú mới cười rồi đáp
“ Không giấu gì cô, ta cũng đang cần phải đi vào sâu trong Vũ Thiên sơn, ta chỉ đi có một mình nên cũng hơi sợ, cô biết đó có tuổi rồi mà đi vào rừng một mình, ta sợ tấm lưng già này vào được nhưng không ra được, nếu cô đang thiếu người thì không ngại kết bạn đi cùng chứ ?”
Cô tiểu thư im lặng nhìn ông chú, cô không vội đồng ý mà là quay sang nói gì đó với ông lão đang đi cùng mình
Thấy cô vẫn chưa trả lời, ông chú kể truyện cũng không gấp, ông dập điếu thuốc trong tay sau đó tiến lại gần và tiếp tục nói
“ Xin tự giới thiệu cho các vị, ta là Đông Hoà một người thích đi đây đó khám phá thế giới thôi, các vị nhìn bộ xương đã có tuổi của ta đi, chả lẽ ta còn làm hại các vị được hay sao “
Nói xong Đông Hoà chưng ra bộ mặt khờ khờ để người ta tưởng ông vô hại không lo lắng về ông
“ Haha ông chú, ông hài hước thiệt đó, thôi được rồi nếu ông muốn kết bạn đi cùng thì cũng không sao, chỉ là nếu có nguy hiểm gì ngoài tầm kiểm soát thì không hy vọng ông sẽ toàn lực giúp đỡ, chỉ mong ông đừng đâm sau lưng bọn ta một đao là được “ cô tiểu thư nhìn Đông Hoà đang giả bộ khờ khờ cô mới cười và nói
Đông Hoà thấy cô cũng đã đồng ý thì thu lại bộ mặt khờ khờ vừa nãy, sau đó ông lại nói :” Người trẻ bây giờ miệng lưỡi dữ quá, nhìn mặt ta cũng phúc hậu vậy mà nghĩ sao ta có thể đâm sau lưng đồng bọn của mình được chứ “
Nghe Đông Hoà nói mình miệng lưỡi cô tiểu thư cũng không để ý, cô quay sang nhìn đồng hồ sau đó nói với Đông Hoà :” Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thu dọn đồn đạc rồi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai tám giờ sáng gặp mặt ở cửa thành phía tây sau đó chúng ta lên đường “
Đông Hoà gật đầu đồng ý, sau đó cô tiểu thư cùng hộ vệ bước ra khỏi cửa tiệm, ở phía sau Đông Hoà nhìn bóng lưng của họ đang rời đi, trong lòng thầm nghĩ
“ Chả lẽ bọn họ cũng vì chuyện đó mà đến, chỉ hy vọng họ sẽ không cản đường ta “
Còn về phía cô tiểu thư khi đã đi về tới nhà nghỉ cô mới quay qua hỏi ông lão đi cùng mình
“ Tín thúc vừa nãy thúc có cảm nhận được thực lực của người đó không ? “
“ Thưa tiểu thư, ta không cảm nhận được thực lực của hắn, dường như hắn ta có bí pháp ẩn giấu thực lực trên người, nhưng ta suy đoán người này cấp bậc không dưới ta, nếu hắn ta không phải người tốt thì khi ta ra hiệu tiểu thư phải lập tức phối hợp với ta, ta sẽ đoạn hậu cho người đi trước “ Tín thúc với vẻ mặt ngưng trọng trả lời
“ Thúc đừng lo lắng quá có lẽ người này thực lực cũng không tới nổi uy hiếp được chúng ta với lại con mắt nhìn người của ta sẽ không sai đâu, ta thấy ông ta cũng không giống người xấu “ cô tiểu thư nói với Tín thúc
“ À mà còn nữa cái tên Đông Hoà vừa nãy ta nghe thì thấy rất quen nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu “ cô tiểu thư vừa nghĩ vừa nói
Tín thúc cũng gật đầu :” Đúng vậy vừa nãy khi nghe hai chữ Đông Hoà ta cũng thấy quen quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã nghe ở đâu, ta không có ấn tượng xấu với cái tên này chắc hẳn hắn không phải là kẻ xấu “
“ Thôi được rồi thúc đừng lo lắng quá, thúc và mọi người cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường sớm “ cô tiểu thư nói xong rồi quay về phòng
Đăng bởi | yy13143705 |
Thời gian |