Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta là La Tân

Tiểu thuyết gốc · 2644 chữ

Tám giờ sáng ngày hôm sau, ngay tại cửa thành người dân ra vào tấp nập, có thương nhân vào thành để buôn bán, có mạo hiểm giả ra khỏi thành để thực hiện nhiệm vụ, duy chỉ có một đoàn người vẫn đứng tại cổng như là đang đợi ai đó

Một hồi lâu sau, có một ông chú trung niên hối hả chạy tới, ông thở nặng nề không biết có phải do chạy mệt hay không mà hai chân vẫn còn đang run rẩy

“ Chư vị thông cảm, hôm qua không biết ăn trúng cái gì mà sáng dậy đau bụng quá, cho nên là tới trễ một xíu “ Đông Hoà vửa thở hồng hộc vừa giải thích

Cô tiểu thư nghe Đông Hoà giải thích xong thì nhìn ông với ánh mắt phán xét, cô biết ông ta rất mạnh và không phải người thường, vậy mà còn giả bộ đau bụng, rõ ràng là ngủ quên mà không dám nói ra sợ mất mặt

“ Nếu ông chú tới rồi vậy thì ta lên đường thôi “ cô nói

“ Được “

Nổ máy xe, hai chiếc xe hơi bốn chỗ cùng nhau khởi hành, điểm đến của chuyến đi này là Vũ Thiên sơn

Ngồi trên xe Đông Hoà nhìn tới nhìn lui, hai con mắt sáng rực, miệng thì mở tròn ra có thể nhét được một quả trứng gà, như thể là thấy được thứ gì mới lạ lắm

“ Ái chà, hồi trước ta toàn đi xe ngựa thôi, mấy chiếc xe hơi như này mắc tiền lắm, không ngờ cuối cùng cũng được lên ngồi thử, mấy người này đúng là không đơn giản mà “ Đông Hoà nói nhỏ trong miệng

Cô tiểu thư ngồi trên xe đang khoanh tay lại và nhắm mắt, dường như cô muốn nghỉ ngơi cho thật tốt thì nghe Đông Hoà nói nhỏ trong miệng, cô mới trả lời

“ Thôi đi, ông cũng có đơn giản đâu “

Đông Hoà bỗng nghe cô trả lời mình thì giả bộ giật mình rồi cười cho qua

“ Haha không dám, không dám “

Hai chiếc xe một trước một sau cùng chạy băng qua cánh rừng, lúc đầu ở phụ cận vẫn còn khá đông mạo hiểm giả đang thực hiện nhiệm vụ nhưng càng vô sâu càng thì ngày càng ít người

Sau hơn một nửa ngày trời lái xe, cuối cùng cũng tới phía ngoài của Vũ Thiên sơn, trên đường đi có vài con hoang thú không biết sống chết tấn công đoàn xe thì cũng đã bị các hộ vệ khác xử lí

“ Tiểu thư, tới đây là không còn đường để xe chạy nữa rồi, chúng ta phải đi bộ từ từ vào trong thôi “ Tín thúc đang lái xe thì chậm rãi dừng xe lại rồi nói

Nghe giọng của Tín thúc cô tiểu thư chậm rãi mở mắt

“ Được, vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây, trời cũng đã tối rồi giờ mà tiếp tục đi thì cũng khá nguy hiểm, buổi tối hoang thú trong rừng hoạt động khá nhiều“

Nói xong cô tiểu thư bước xuống xe, bảo những người khác lấy đồ ra, dựng lều trại và đốt lửa, đêm nay sẽ qua đêm tại đây

Khi tất cả đang bận rộn làm lều thì Đông Hoà đi tới bên cạnh cô, gãi gãi đầu nói

“ Vân tiểu thư, hồi sáng gấp quá ta không có đem lều hay thức ăn, không ấy …”

Vì ngồi trên xe cả ngày, Đông Hoà đã hỏi thăm từng người nên cũng biết cô tiểu thư này tên là Lâm Như Vân còn lão già đi cùng cô ấy là Lâm Tín

Lâm Như Vân nghe Đông Hoà nói xong thì bất lực nói

“ Ông chú à, lúc đầu ông nói là kết bạn đi cùng, nhưng mà giờ ta thấy ông giống như là đi ăn đi ngủ ké vậy “

“ Thôi được rồi tối nay ông chú ngủ với A Tam đi, lều của cậu ấy còn chỗ “

Đông Hoà thấy Lâm Như Vân cằn nhằn nhưng vẫn cho mình chỗ ngủ thì cũng vui vẻ cảm ơn

Sau đó ông chạy qua phụ A Tam dựng lều

“ Tiểu tam à tối nay chúng ta là bạn cùng phòng đó, ta có tật xấu là ngủ hay ngáy có gì cậu thông cảm bỏ qua nha “ Đông Hoà vừa phụ dựng lều vừa nói

A Tam cười và trả lời :” Không sao đâu ông chú, tôi cũng ngáy dữ lắm, coi chừng ông mới là người khó chịu đó, haha”

Đến tối, khi dựng lều xong và ăn uống no nê thì Tín thúc phân chia cho A Tứ và A Tam thay nhau canh gác

Một đêm yên bình trôi qua, khi mặt trời dần mọc Lâm Như Vân là người đầu tiên thức dậy, cô rời lều đi đến bên cạnh chỗ A Tam đang ngồi canh gác và nói

“A Tam kêu mọi người dậy thu dọn rồi lên đường thôi, trời sáng rồi “

“ Vâng thưa tiểu thư “ A Tam đáp

Khi tất cả mọi người thức dậy và thu dọn xong, họ bỏ hai chiếc xe lại và tiếp tục lên đường, vì Vũ Thiên sơn là khu vực cấm nên không có đường cho xe hay ngựa chạy vì vậy nên họ quyết định đi bộ để vào bên trong

“ Ta nói này Vân cô nương, hai chiếc xe đó mắc tiền lắm nói bỏ là bỏ vậy sao ?” Đông Hoà vừa ăn ổ bánh mì trong tay vừa hỏi, có lẽ trò truyện nhiều nên đã thân thiết với mọi người hơn, ông không còn gọi là tiểu thư mà chuyển sang gọi là cô nương

Từ ngày hôm qua tới giờ suốt chặng đường đi Đông Hoà lúc nào cũng ồn ào, có lẽ Lâm Như Vân cũng đã quen nên không thèm trả lời nữa

Thấy Lâm Như Vân vẫn im lặng Đông Hoà nói tiếp :” Nếu cô bỏ rồi không ấy lúc chúng ta về, ta quay lại đây và lấy hai chiếc xe đó nha “

“ Ông nói tiếng nữa là không về được đó Hoà đại thúc “ Lâm Như Vân điềm tĩnh trả lời

“ Haha, giỡn, giỡn thôi” Đông Hoà hết hồn cười cho qua

Đi bên cạnh, A Tam thấy Đông Hoà á khẩu không dám chọc tiểu thư của mình nữa thì cười hả hê

“ Hahaa đáng đời ông chưa, ây da“

Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Đông Hoà kí đầu một cái

Lại tiếp tục đi, đến chiều tối, cuối cùng họ cũng đi hết phía ngoài Vũ Thiên sơn

“ Đã đi hết phía ngoài Vũ Thiên sơn rồi, phía trước chính là lối vào Vũ Thiên sơn, chúng ta tạm nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi mai lại lên đường “ Lâm Như Vân ra hiệu cho mọi người dừng lại và nói

“ Vâng thưa tiểu thư “ mọi người cùng gật đầu trả lời

Chỉ có Đông Hoà là nhìn đông nhìn tây, rồi cảm thán

:” Ái chà công nhận từ đây nhìn vào cảnh quang của Vũ Thiên sơn hùng vĩ thật, hai bên là núi cao liên miên, bao phủ lại cả một cánh rừng bên trong, chậc chậc vậy mà lại là cấm khu, đẹp như này mà làm nơi du lịch chắc cũng kiếm bộn tiền “

Không lâu sau đó thì lều cũng đã dựng xong, mọi người cùng ngồi bên đống lửa nấu nướng, Đông Hoà hình như rất là biết nấu ăn, ông tẩm vào đủ loại gia vị cho cái chân gà trên tay mình xong rồi mới đem đi nướng

Tầm mười, mười lăm phút sau, đùi gà cũng đã chín, khi mà ông chuẩn bị thưởng thức chiếc đùi gà trên tay mình thì bỗng

*xào xạc

“ Dám dựng trại ở nơi này, các người gan thật “

trong một bụi rậm gần đó bỗng có giọng nói vang lên

“ Ai ở đó! ?”

Tín thúc và các hộ vệ đều khẩn trương khi nghe giọng này, họ bật dậy và rút kiếm ra khỏi vỏ, thủ sẵn thế, nếu kẻ đến không thiện thì sẽ không nói hai lời, Lâm Như Vân và Đông Hoà cũng quay đầu lại nhìn vào nơi phát ra tiếng nói

Bỗng từ trong bụi rậm một chàng thanh niên bước ra

“ Bình tĩnh, bình tĩnh các vị, ta không có ác ý, là do ngửi mùi thức ăn thơm quá nên mới tìm đến đây “ chàng thanh niên chậm rãi đi ra vừa đi vừa giải thích

Tín thúc nhìn chàng thanh niên, ông không cảm nhận được tên này đến đây từ khi nào, chứng minh tên này thực lực không dưới ông, hoặc có thể còn cao hơn ông

“ Ngươi là ai ? “ Tín thúc lo lắng hỏi

Chàng thanh niên đứng đó và chỉ tay vào phía chiếc đùi gà mà Đông Hoà đang cầm trên tay

“ Ta đang ở gần đây, nghe được mùi thơm của đồ ăn thì muốn lại xin một ít thôi, cho ta cái đùi gà đó được không ? “

Đông Hoà thấy tên tiểu tử này muốn giành đùi gà với mình thì dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn

“ Ta nói này, thanh niên trai tráng bây giờ không tự lực kiếm ăn mà phải đi giành ăn với ông chú như ta hả ? “

“ Ông chú ông đừng keo kiệt vậy chứ “ chàng thanh niên trả lời Đông Hoà sau đó muốn tiến lại gần ông

Nhưng vừa đi được hai bước thì Tín thúc tiến lên cản đường, mũi kiếm của Tín thúc chỉ thẳng vào mặt chàng thanh niên

“ Ngươi chưa trả lời ta, ngươi là ai? Nếu không nói thì đừng trách ta “

Bị kiếm chỉ thẳng vào mặt nhưng chàng thanh niên không có vẻ gì là sợ hãi mà còn nhìn thẳng vào mắt Tín thúc rồi nói

“ Ông già, ta là La Tân một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, nói ra ông cũng không biết ta là ai, mà còn nữa vừa nãy các người có phải hết hồn vì không cảm nhận được ta ở đây đúng không ? Không phải ta mạnh hơn các người đâu mà là vì trên người ta không có tinh thần lực, các người sợ gì chứ “

Lâm Như Vân, Đông Hoà và Tín thúc lúc này mới quan sát kĩ càng hơn, đúng là từ trên người tên tiểu tử này họ không cảm nhận được tinh thần lực, vậy có khả năng hắn không phải thức tỉnh giả hoặc là đã thức tỉnh nhưng chưa tu luyện

Thấy chàng thanh niên không phải là một người có thể uy hiếp gì tới họ thì Lâm Như Vân mới ra lệnh cho Tín thúc và các hộ vệ cất kiếm và đi về chỗ ngồi của mình tiếp tục bữa ăn

Sau đó Lâm Như Vân nhìn chàng thanh niên, chàng thanh niên cũng nhìn lại cô

“ Chào cô, ta không có ý xấu ta tới đây thật sự là vì ngửi được mùi thơm của thức ăn nên mới tới“ chàng thanh niên cười cười rồi nói

Lâm Như Vân không trả lời, cũng chỉ gật đầu rồi ngồi xuống

Nói xong cậu ta đi lại chỗ Đông Hoà, đặt mông xuống ngồi cạnh ông

“ Ta nói nè ông chú, cái đùi này to vậy chia ta một ít cũng đâu có chết đói “

Đông Hoà xụ mặt lại và đáp lời

“ Chết đói thiệt đó, à nhưng mà mắc gì ta phải chia cho cậu “

Chàng thanh niên cười cười không nói, quay qua nhìn Lâm Như Vân

“ Cô gì đó ơi, ta thấy cô hình như là trưởng đoàn thì phải, nếu cô kêu ông chú này đưa đùi gà cho ta, ta sẽ dẫn mấy người đi khỏi nơi này “

Lâm Như Vân nghe chàng thanh niên gọi mình thì quay qua xem có chuyện gì, nhưng mà nghe cậu ta nói xong thì cô hơi khó hiểu, cô mới hỏi lại:” Tại sao phải đi khỏi nơi này ? “

Chàng thanh niên cười đáp :” Vừa nãy các người có nhớ câu đầu tiên ta nói không, ta đã hỏi là mấy người chán sống hả mà dựng trại ở đây “

Sau đó cậu chỉ tay vào những cái cây bị gãy làm đôi và cậu lại hỏi

“ Thấy mấy cái cây bị ngã này không? Với khi đi trên đường gần đây, các người có phải thấy dấu chân của một con gấu lớn đúng không ? “

“ Đúng vậy “ Lâm Như Vân gật đầu trả lời

Chàng thanh niên không nói gì thêm mà đi tới bên cái cây bị gãy sau đó nói :” Cô đến đây xem thử đi “

Lâm Như Vân nghe vậy thì cũng thử đến bên cạnh cái cây xem có gì thì cô mới phát hiện trên thân cây bị gãy có bảy vết móng

“ Đúng vậy gấu bình thường chỉ có năm móng thôi, còn đây là do Hắc Hùng tam giai hoang thú làm gãy nên mới có bảy vết móng, trùng hợp thay ở đây cũng là địa bàn của nó “ chàng thanh niên nhìn nhìn cô rồi nói

Lâm Như Vân không trả lời mà là đang nhớ lại cái gì đó

Trong sách tổ hợp các đặc điểm của hoang thú,

thì gấu bình thường có năm móng lâu lâu sẽ có một vài con biến dị sẽ có sáu móng, nhưng hình như bảy móng thì chỉ có Hắc hùng tam giai hoang thú, một con hoang thú có hình dạng y chang loài gấu mới có

“ Không ổn, mọi người mau tắt lửa, thu dọn đồ đạc chúng ta phải mau rời khỏi nơi này “ Lâm Như Vân khẩn trương nói

Sau đó cô quay qua nhìn chàng thanh niên

“ Được, nếu cậu dẫn bọn ta đi tới chỗ an toàn hơn thì cậu muốn ăn gì bọn ta sẽ cho cậu “

Chàng thanh niên nghe xong thì suy tư trong chốc lát rồi mới hỏi

“ Làm sao ta tin các người sẽ giữ lời, dù gì ta biết các người cũng là thức tỉnh giả, còn ta chỉ là người thường thôi, các người không giữ lời ta biết làm sao bây giờ “

“ Ta Lâm Như Vân hứa với cậu, cậu muốn ăn gì mà chúng ta có chúng ta đều sẽ đưa cho cậu hết “ Lâm Như Vân thật lòng nói

Nhìn cô nói chuyện thật lòng thế này chàng thanh niên cũng không tiếp tục làm khó

“ Được, ta đồng ý ta sẽ dẫn các người đến chỗ của ta để trú qua đêm nay và xin giới thiệu lại một lần nữa, ta là La Tân, một lãng khách thích đi đây đi đó, ta cũng không có ý muốn hại ai nên các người cứ yên tâm, nếu mà muốn hại các người thì ta đã chẳng nói ra và để con Hắc hùng đến đây rồi “ chàng thanh niên mỉm cười đáp

“Ta tin cậu “

Lâm Như Vân luôn tin vào đôi mắt nhìn người của mình và cô biết chàng trai này đang nói thật, nên cô quyết định sẽ đi theo cậu đến một nơi an toàn hơn

Bạn đang đọc Thiên Mệnh Tháp sáng tác bởi yy13143705
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13143705
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.