Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông không trung thực chút nào nhỉ?

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

Sau vài câu trò chuyện với hai người, Ngô Hiến cũng hiểu ra vấn đề.

Văn Triều và Phương Trực đang cố gắng khai thác thông tin từ những người sống sót khác trong Phúc Địa, nhưng cách làm này không mang lại kết quả khả quan

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Văn Triều và Phương Trực tiếp tục đi gõ cửa từng nhà. Còn Ngô Hiến, anh bám theo cảm giác lạnh buốt, dừng chân trước một tòa nhà và ngẩng đầu lên quan sát.

“Ông Vương có lẽ được chôn cất ở đây.”

Cái lạnh dẫn đường chỉ theo phương ngang, Ngô Hiến không thể xác định rõ ông ta đang ở tầng nào. Với tòa nhà cao mười bảy tầng, mỗi tầng có hai căn hộ, việc tìm kiếm từng tầng sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian!

Thay vì lập tức leo lên, Ngô Hiến mở cánh cửa của tủ điện dưới tầng trệt.

May mắn thay, hệ thống điện trong vùng Phúc Địa vẫn hoạt động bình thường. Nếu ông Vương thực sự bị nhốt trong một chiếc tủ lạnh, thì chiếc tủ đó chắc chắn phải đang tiêu thụ điện năng.

Anh đứng trước tủ điện, quan sát kỹ càng một hồi, cuối cùng xác định được căn hộ 902 là nơi duy nhất đang tiêu thụ điện.

Mặc dù tòa nhà này có thang máy, nhưng anh không muốn mạo hiểm, nên vẫn chọn leo thang bộ.

Trên đường đi, anh phát hiện khung cảnh của tòa nhà này giống hệt tầng hai và ba ở nhà trọ.

Hầu hết cửa ra vào đều bị phá hỏng, đồ đạc bên trong các căn phòng thì mục nát, phai màu, tất cả toát lên vẻ hoang tàn khó diễn tả.

Xem ra ở vùng Phúc Địa, cánh cửa đóng vai trò rất quan trọng. Chỉ những cánh cửa nguyên vẹn mới có thể ngăn cản tà khí xâm nhập!

Két…

Ngô Hiến bước vào căn hộ 902, đây chính là nhà của ông Vương.

Căn phòng rộng lớn, nhưng bị tàn phá và hư hỏng nghiêm trọng. Đồ đạc bị xô đổ ngổn ngang trên sàn, rác rưởi vương vãi khắp nơi. Những hộp đồ ăn nhanh, chai trà sữa cũ bốc mùi hôi thối đến buồn nôn. Ở góc tường, một chiếc tủ đông lạnh lặng lẽ nằm đó, như chứa đựng bí mật gì đó ghê rợn

Ngô Hiến cúi người, lục lọi qua đống bừa bộn và nhặt được một bức ảnh rơi trên sàn.

Đó là ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng. Trong ảnh, người vợ có gương mặt rạng ngời và nụ cười tươi tắn, còn người chồng với vẻ ngoài bình dị lại mang nét mặt u sầu, lông mày nhíu chặt như hình chữ “bát.”

“Người vợ này trông quen quen.”

Anh tiếp tục tìm kiếm vài bức ảnh khác, chăm chú ngắm nhìn người vợ xinh đẹp. Cuối cùng, anh tìm thấy một tấm ảnh chụp đôi chân trần của cô ta. Sau khi ngắm nghía một lúc lâu, Ngô Hiến mới hài lòng đặt bức ảnh xuống.

“Vợ của ông Vương chính là con ma treo cổ đã tấn công mình!”

Ngô Hiến đột nhiên rùng mình, ho khan dữ dội hai tiếng. Cơ thể anh ngày càng mất nhiệt, rõ ràng đã chạm đến giới hạn nguy hiểm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ông Vương chắc chắn đang ở bên trong chiếc tủ đông kia.

Thế nhưng, thay vì vội vàng mở tủ để thả ông ta ra, Ngô Hiến tiếp tục lục lọi trong căn phòng. Anh muốn tìm kiếm thêm thông tin quan trọng, từ đó mới có thể quyết định nên làm gì tiếp theo.

Trong lúc Ngô Hiến lục soát, một giọng nói mơ hồ vang lên từ tủ đông.

Ông Vương cuối cùng không chịu nổi nữa.

“Cậu còn chần chừ gì nữa? Mau mở cái quan tài này ra, thả tôi ra ngoài đi! Chỉ cần tôi ra được, tôi sẽ hóa giải lời nguyền cho cậu. Khi đó, cơ thể cậu sẽ ấm lại.”

Ngô Hiến hờ hững đáp: “Cái quan tài của ông bị khóa rồi. Tôi đang tìm chìa khóa đây.”

Ông Vương thở dài não nề: “Hầy… là do vợ tôi, Duệ Nhi. Sao cô ấy lại làm vậy với tôi chứ… Thôi được rồi, cậu mau tìm chìa khóa đi, tìm được rồi thả tôi ra nhé.”

Ngô Hiến khẽ cười nhếch mép, bởi vì chiếc tủ đông hoàn toàn không bị khóa.

Xem ra, ngoài việc nguyền rủa để ép anh mở cửa, ông Vương chẳng có khả năng quan sát hay can thiệp gì vào thế giới bên ngoài.

Biết được điều này, Ngô Hiến càng không vội.

Anh đá đống rác vương vãi dưới sàn, giả vờ như đang nghiêm túc tìm chìa khóa. Vừa làm, anh vừa hỏi với giọng điệu lơ đãng: “Cho tôi hỏi, tại sao ông lại bị nhốt trong tủ đông này vậy?”

“Tủ đông?”

“À, thì ra đây là tủ đông à.”

Ông Vương ngẩn người, như thể vừa bị sốc. Sau đó, ông ta bắt đầu kể câu chuyện của mình.

“Tôi và Duệ Nhi gặp nhau vào một mùa đông. Khi đó cô ấy…”

“Duệ Nhi và tôi yêu nhau rất sâu đậm, thậm chí cô ấy từng nói sẽ ở bên tôi trọn đời. Có lẽ vì quá yêu tôi, nên cô ấy không thể chấp nhận sự ra đi của tôi. Vì vậy, cô ấy giữ tôi trong tủ đông này để tôi luôn ở cạnh cô ấy.”

Ngô Hiến nghe vậy, liền khịt mũi coi thường.

Anh cúi xuống nhặt một cuốn nhật ký trên sàn. Bên trong, những dòng chữ lớn nhỏ nguệch ngoạc trải dài khắp các trang giấy, nhưng tất cả chỉ lặp đi lặp lại một nội dung duy nhất: “Chính anh đã khiến tôi thành ra thế này! Anh đừng hòng trốn thoát, tôi sẽ ăn thịt anh cả đời!”

Ngô Hiến lật thêm vài trang, rồi phát hiện một chiếc điện thoại bị vùi trong đống rác. Mặt sau của chiếc điện thoại này được đính đá lấp lánh, trông cực kỳ nữ tính, có vẻ chính là của người phụ nữ từng sống ở đây.

“Ông Vương, ông không trung thực chút nào nhỉ.”

“Cậu nói cái gì?!”

Trước câu nói của Ngô Hiến, ông Vương cảm thấy bị xúc phạm, liền quát lớn một tiếng.

Ngay lập tức, nhiệt độ cơ thể của Ngô Hiến giảm xuống nhanh chóng, khiến anh bắt đầu run rẩy, không ngừng co ro.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.