Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu hận vặn vẹo

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Ngô Hiến bình tĩnh đáp lời: “Tôi mong ông có thể giữ bình tĩnh. Nếu tôi bị nguyền chết ở đây, sẽ chẳng còn ai giúp ông tìm chìa khóa đâu.”

Anh tìm một chiếc áo khoác dày, liền mặc nó lên người để chống lại cái lạnh.

Sau đó, Ngô Hiến ngồi xuống ghế, cắm sạc chiếc điện thoại đã tìm thấy, sau đó chậm rãi trình bày suy đoán của mình.

“Theo tôi, mọi chuyện diễn ra như thế này. Trước đây, ông từng làm một công việc nào đó mà khi bị phơi bày sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Lưu Duệ có thể là một trong những nạn nhân của ông, bà ấy nắm được điểm yếu của ông, sau đó dùng nó để uy hiếp, buộc ông phải kết hôn và trở thành người chu cấp cho những chi tiêu xa hoa của bà ấy.”

“Bề ngoài, hai người là vợ chồng. Nhưng thực tế, mối quan hệ này giống như chủ và tớ. Điều đó lý giải tại sao trong tất cả các bức ảnh chụp chung của hai người, chỉ có bà ấy mỉm cười hạnh phúc, còn ông thì lúc nào cũng trông u ám.”

“Rồi sau đó, ông chết.”

“Bà ấy giữ thi thể của ông trong tủ đông, có lẽ là để thỏa mãn sự oán hận. Hoặc cũng có thể, thi thể của ông mang lại một lợi ích nào đó cho bà ấy.”

Đến đây, chiếc điện thoại đã đủ pin để khởi động. Ngô Hiến tiếp tục thao tác quen thuộc để phá khóa màn hình, sau đó lướt qua vài ứng dụng rồi mở thư viện ảnh. Khi nhìn thấy những bức hình, anh lập tức mở to hai mắt, thốt lên một tiếng “chậc chậc” mỉa mai.

“Hóa ra ‘ăn anh cả đời’ chính là ý này! Đây rốt cuộc là sự oán hận cực đoan hay tình yêu méo mó vậy?”

Trong album ảnh, toàn bộ là những bức ảnh tự chụp của Lưu Duệ khi bà ấy đang ăn.

Mỗi bữa ăn của Lưu Duệ đều diễn ra ngay trước cánh cửa tủ đông mở rộng, với món chính đều là các món thịt đã được chế biến, như thể bà ta đang “cùng ăn” với người chồng đã chết của mình.

Nhưng điều kỳ lạ nhất là…

Càng về sau, trong những bức ảnh, cơ thể của ông Vương bên trong tủ đông ngày càng ít đi.

Hóa ra câu “ăn anh cả đời” là… thật sự ăn luôn.

Ngô Hiến lắc đầu, ngắm nghía thêm vài bức ảnh trong điện thoại rồi tiếp tục hỏi: “Vậy Vương Chí Vũ là ai? Tôi thấy vợ ông mỗi tháng đều nhận được một khoản tiền từ người này, những mười nghìn tệ cơ đấy, mà chẳng có lý do rõ ràng gì cả…”

“Đủ rồi!”

Chiếc tủ đông rung lên bần bật, làn hơi lạnh thấu xương lan tỏa khắp căn phòng, khiến Ngô Hiến bắt đầu cảm nhận rõ sự giá buốt xuyên qua từng thớ thịt.

“Cậu cứ thích đào bới vết thương của người khác ra làm gì? Tôi thừa nhận tôi có lỗi với Duệ Nhi. Nên dù cô ấy có làm gì với tôi, tôi cũng không oán không trách. Thậm chí, cho dù tôi đã chết, tôi vẫn không muốn cô ấy mang tiếng xấu!”

“Cậu còn định dây dưa đến bao giờ?”

Ngô Hiến nghe vậy chỉ nhún vai: “Hóa ra là tình yêu đích thực à? Vậy thì không vấn đề gì. Tôi sẽ tìm cách thả ông ra ngay đây.”

Anh uể oải đứng dậy, bước tới mở một cánh cửa sổ hướng về phía có ánh nắng. Sau đó, anh tháo mấy tấm ván giường ra, ghép lại làm đường trượt dẫn từ trong nhà ra ngoài cửa sổ. Kế đến, anh tìm một đoạn dây thừng, cột chặt chiếc tủ đông.

Thực ra, Ngô Hiến nói ông Vương không trung thực, không phải vì mấy chuyện tình cảm với Lưu Duệ, mà là vì bản chất thật sự của ông ta.

Một người đàn ông bị phụ nữ uy hiếp, lại có người sẵn sàng gửi tiền cho bà ấy ngay cả khi ông đã chết… Điều đó chứng tỏ ông Vương nắm giữ không ít bí mật dơ bẩn.

Thêm vào đó, nhìn sự căm hận đến cực đoan của Lưu Duệ, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?

Ông Vương chắc chắn là một kẻ xấu!

Ngô Hiến không biết cụ thể làm sao ông Vương trở thành “tà vật”, nhưng từ những gì anh tìm hiểu, người chết hóa thành tà vật vốn đã không phải chuyện tốt đẹp gì. Người lương thiện biến thành tà vật, may ra vẫn giữ được chút nhân tính. Nhưng một kẻ xấu xa khi còn sống, lúc hóa thành tà vật thì chắc chắn chỉ gây hại mà thôi.

Vậy nên, Ngô Hiến hoàn toàn không tin ông Vương sẽ giữ lời hứa. Thả ông ta ra rồi giải được lời nguyền thì đã sao? Ở chung với một tà vật, liệu có đảm bảo được an toàn không?

Cho dù anh có Chú Hoả Chân, có kiếm Tiền Đồng, nhưng cũng không thể phí phạm tài nguyên vào một kẻ như thế. Vì thế, nếu ông Vương không thể rời khỏi chiếc tủ đông, thì anh tốt nhất nên “thả” ông ta theo cách khác.

Ngô Hiến siết chặt dây thừng, từ từ đẩy chiếc tủ đông lên tấm ván, cho nó trượt dần về phía cửa sổ.

Bên trong, ông Vương bắt đầu cảm nhận được chuyển động, liền lên tiếng: “Tôi cảm giác cái quan tài của tôi đang di chuyển… Chuyện gì vậy?”

Ngô Hiến hờ hững đáp: “À, tôi tìm được chìa khóa rồi. Nhưng vì ổ khóa lâu ngày không mở, cần phải hoạt động một chút để dễ thao tác hơn.”

“Vậy làm phiền cậu nhanh tay chút. Tôi sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”

Giọng nói của ông Vương vang lên từ trong tủ đông, một nụ cười nham hiểm hiện trên gương mặt đã không còn nguyên vẹn của ông ta.

Chỉ cần thoát ra khỏi đây, ông ta nhất định sẽ nhốt Ngô Hiến vào tủ đông, khóa chặt lại.

Bất kỳ ai biết bí mật này đều phải chết!

Hơn nữa…

Ông ta đã quá lâu rồi không được giết người. Ông ta thèm khát máu thịt!

Từ khi tỉnh lại trong tủ đông, ông ta đã phát điên vì khao khát được gây hại.

Dựa vào đâu mà những tà vật khác có thể thoải mái giết người để tìm vui, còn ông ta thì lại phải bị nhốt trong cái hộp lạnh giá này?

Ngoài ra, ông ta cũng luôn tò mò về chuyện mà Triệu Duệ đã làm với mình.

“Thật sự ngon đến thế sao?”

Ông ta cũng muốn thử xem.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.