Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại gặp nhau rồi!

Phiên bản Dịch · 1083 chữ

“Sắp xong rồi đấy, phiền ông chịu khó đợi thêm chút nữa nhé!”

Ngô Hiến lùi lại vài bước, rồi bất ngờ tung một cú đá mạnh thẳng vào chiếc tủ đông đang nằm trên tấm ván hướng ra cửa sổ.

“Đi luôn nào!”

RẦM!

Chiếc tủ đông rơi thẳng xuống đất, phát ra một âm thanh chấn động. Nắp tủ bị bung ra, văng xa, để lộ những khối băng vỡ vụn và thi thể rời rạc của ông Vương, văng tứ tung trên mặt đất.

Ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt từ cửa sổ chiếu xuống, khiến từng phần cơ thể bốc lên những làn khói đen mỏng.

“Aaaaaa!” Ông Vương hét lên một tiếng chói tai, cố gắng bò dậy. Những mảnh thân thể gãy vụn bắt đầu nhanh chóng ghép lại, chắp vá vào nhau một cách kinh dị. Ông ta loạng choạng tìm đường, cuống cuồng lao vào một góc tối rồi biến mất.

Ngô Hiến nhìn cảnh tượng đó, khẽ gật đầu hài lòng, rụt đầu về khỏi cửa sổ. Trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng cơ thể đã bắt đầu ấm lên trở lại.

Anh mở cuốn “Sổ Hộ Phù Nhân”, kiểm tra trạng thái nguyền rủa của mình, và thấy lời nguyền đã được hóa giải.

“Ha, quả nhiên là có tác dụng! Xem ra, quy tắc ở Phúc Địa xem ra cũng không đến nỗi quá cứng nhắc.”

Sau khi giải trừ lời nguyền, Ngô Hiến không vội rời đi, tiếp tục lục lọi xung quanh căn phòng.

Từ khi bước vào Phúc Địa, anh nhận ra rằng những món đồ tốt nhất thường xuất hiện ở những nơi nguy hiểm nhất.

“Giết tà vật treo cổ thì lấy được ‘hương tà’, khám phá vùng đất chết thì thấy ‘Huyền Minh.’

Dựa vào quy luật đó, nhà của ông Vương – nơi từng cất giấu thi thể trong tủ đông – chắc chắn cũng phải có thứ gì giá trị.

Khi ông Vương còn “ở đây,” Ngô Hiến không tìm được gì cả. Nhưng lần này, sau một hồi lục lọi kỹ lưỡng, anh nhanh chóng phát hiện ra một thứ đặc biệt.

Đó là một quả đào thọ chỉ to bằng nắm tay.

Ngay khi cầm quả đào lên, trang “Tạp Vật” trong cuốn “Sổ Hộ Phù Nhân” liền xuất hiện thêm một dòng chữ mới.

【Đào thọ nhỏ】: Có thể mang ra khỏi Phúc Địa. Nếu ăn nó ngoài Phúc Địa, thì có thể gia tăng tuổi thọ. Nếu ăn nó trong Phúc Địa, thì có thể chữa lành vết thương. Nếu dâng hiến nó cho thần linh, thì có thể miễn trừ tai họa.

(Chú thích: Thờ cúng thần linh có xác suất nhỏ dẫn đến tai họa, như Thiên Quan ban tà, Địa Quan giáng tội, Thủy Quan nguyền rủa. Tuy nhiên, nếu dâng đào thọ, việc thờ cúng sẽ không kích hoạt bất kỳ hiệu ứng tiêu cực nào.)

Ngô Hiến gật gù: “Xem ra, mình chọc phải ông Vương chính là vì gặp xui với Thủy Quan.”

Thế nhưng, điều khiến anh chú ý hơn cả chính là thông tin ẩn giấu trong phần chú thích này. Giờ đây, anh gần như chắc chắn rằng các bức thần tượng trong Phúc Địa được chia thành ba loại chính: bức tượng Thiên Quan, bức tượng Địa Quan và bức tượng Thủy Quan. Mỗi loại tượng sẽ mang lại phần thưởng khác nhau, nhưng đồng thời cũng đi kèm tai họa tương ứng.

“Vào lần đầu tiên bái thần trước khi vào Phúc Địa, mình quả thật đã nhìn thấy ba bức tượng ở xung quanh. Đó có lẽ đó chính là ba vị Tam Quan Đại Đế, quản lý Thiên Giới, Minh Phủ và Thủy Vực!”

“Nhưng còn những bức tượng Thần Ngoại thì sao?”

Ngô Hiến cất quả đào thọ đi, tiếp tục quan sát phát hiện mới của mình.

Trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, anh tìm thấy thêm một bức tượng thần. Bức tượng này trông vô cùng xấu xí, mắt mù tai điếc, khoác áo choàng màu xanh lục, còn có dòng chữ khắc ở dưới bệ: “Thiên Quan - Khôi Tinh Quan Lộc Chủ Tư.”

Chỉ cần tìm thêm một nén hương nữa, anh có thể lập tức thực hiện nghi thức cúng tế tại đây.

Ngô Hiến cẩn thận che giấu bức tượng, lục lọi khắp nơi và cuối cùng tìm được một hộp dụng cụ trước khi rời khỏi nhà ông Vương.

Cũng như lúc đến, anh không muốn mạo hiểm thử vận may trong một chiếc thang máy kín bưng, không có lối thoát. Ai biết được liệu thang máy còn an toàn không? Thay vào đó, anh chọn đi thang bộ.

Hành lang cầu thang tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, với đèn trần đã tắt ngóm từ lâu, chỉ còn chút ánh sáng lờ mờ lọt qua cửa sổ nhỏ khi anh bước lên. Nhưng khi anh bước xuống dưới, ánh sáng trở nên mờ nhạt, tường bê tông lạnh lẽo, những mảng vôi bong tróc để lộ lớp gạch cũ kỹ. Cảm giác lạnh buốt ùa vào từng bước chân, khiến anh như đang đi vào bóng tối sâu thẳm.

Dùng tiếng bước chân mình làm nhịp, Ngô Hiến vừa đi vừa nghêu ngao vài câu hát để giảm bớt sự căng thẳng. Khi đứng trước cửa chính tầng trệt, anh đặt tay lên nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra.

Bất ngờ, anh bị bật ngược lại, buộc phải lùi một bước.

Tay nắm cửa lạnh buốt đến đáng sợ, ổ khóa đã bị đông cứng, hoàn toàn không thể mở ra!

Ngô Hiến ngừng hát, quay người định leo ngược lên tầng, nhưng lập tức nhận ra cầu thang giờ đây chìm trong bóng tối dày đặc. Ngay cả khung cửa sổ nhỏ cũng như bị thứ gì đó phong kín, không còn chút ánh sáng nào lọt vào.

Bầu không khí trở nên nặng nề, lạnh lẽo đến mức cắt da cắt thịt. Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến mức anh chỉ có thể nghe được nhịp thở gấp gáp và tiếng tim đập của chính mình.

Đột nhiên, một đôi cánh tay tái nhợt, phủ đầy băng giá, từ phía sau vươn tới và siết chặt lấy cổ anh!

Ông Vương, với một nụ cười lạnh lẽo, tựa đầu lên vai Ngô Hiến.

“Ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.