Một tia hy vọng
Thích Chí Dũng đặc biệt tức giận.
Hắn ta liên tục thay đổi sắc mặt, cố gắng kiềm nén cơn giận dữ, như thể một ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Tại sao lại là mình? Mình đã cẩn thận đủ rồi kia mà! Không phải là bị người phụ nữ đó phát hiện mới bị đánh dấu sao? Chẳng lẽ mình bỏ sót điều gì sao?”
Ngô Hiến là người ra ngoài cuối cùng, xoa mắt ngái ngủ. Khi thấy bộ mặt khó chịu của Thích Chí Dũng, anh không kìm được đã bật cười thành tiếng.
“Pff...”
Thích Chí Dũng quay lại, nhìn Ngô Hiến với ánh mắt sắc bén như dao: “Cậu cười cái gì?”
Ngô Hiến nhún vai, giả vờ trả lời với giọng điệu mỉa mai: “Tôi vừa nhớ ra một chuyện vui.”
Thích Chí Dũng chửi thầm rồi quay đi, không còn muốn nhìn Ngô Hiến. Hắn ta không có tâm trạng và thời gian để tiếp tục dây dưa với Ngô Hiến.
Ngô Hiến cố tình trào phúng như vậy,
Anh bị Thích Chí Dũng đối xử như thế, nếu không vui khi thấy Thích Chí Dũng gặp phải vận xui, thì sẽ khiến người ta cảm thấy anh ta quá âm mưu, và có thể sẽ bị Thích Chí Dũng nghi ngờ là người đứng sau chuyện này.
Những người sống sót còn lại đều tụ tập ở cửa phòng của Phương Trực.
Hốc mắt của Văn Triều hơi đỏ lên, ông đứng lặng yên một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi.
“Haiz, đáng tiếc.”
Ông xoa xoa mặt mình rồi quay người rời đi.
So với việc tưởng niệm học trò, ông còn có những việc quan trọng hơn phải làm. Nếu tà ma quỷ mị thực sự tồn tại trong Phúc Địa, thì những điều không thể xảy ra trong thực tế, lại có thể xảy ra ở đây.
Biết đâu… Bọn họ sẽ có một cơ hội gặp lại.
…
Tâm trạng của những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu.
Ngày hôm qua là lần đầu tiên họ bước vào Phúc Địa, cho dù cái chết của Lô Ngọc Châu đã gây cho họ cú sốc lớn, nhưng cô ấy dù sao cũng chỉ là một người xa lạ đối với họ. Vì lẽ đó, coi cô ấy như một phần của bối cảnh trong Phúc Địa, đồng thời vẫn giữ chút hy vọng rằng có thể thoát khỏi nơi này.
Nhưng hôm nay, người chết lại là Phương Trực, người mà hôm qua vẫn còn cùng họ hành động!
Cảnh tượng cái đầu bị nát bấy ấy khiến họ phải giật mình, cũng như cảm nhận được sự tàn khốc của Phúc Địa. Người tiếp theo có thể ra đi như vậy, rất có thể là bất kỳ ai trong số họ!
Nỗi sợ hãi như đám rong rêu dưới nước sâu, quấn chặt lấy trái tim mỗi người.
Đặc biệt là Nhạc Mai đã bủn rủn hai chân, phải dựa vào tường mới đứng vững được.
Với khuôn mặt trắng bệch và bờ lưng ướt đẫm mồ hôi, cô gần như sắp ngất đi vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng từ từ di chuyển đến bên cạnh Ngô Hiến, người đang đứng nhìn cảnh tượng, run rẩy hỏi: “Tôi… tôi hơi sợ, tối nay có thể ở cùng anh không?”
Trước yêu cầu được ở cùng của ột cô gái có diện mạo khá xinh đẹp, nếu là ngoài đời, Ngô Hiến nói không chừng sẽ đồng ý.
Nhưng đây là Phúc Địa, vì vậy anh lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không thể mạo hiểm như vậy, hy vọng cô hiểu cho.”
Nghe thấy lời nói của Ngô Hiến, ánh mắt Nhạc Mai trở nên tối sầm.
Ngô Hiến là người cuối cùng ra ngoài, cô đã hỏi những người khác rồi, không ai chịu đáp ứng yêu cầu của cô.
Hôm nay sáng sớm, khi cô vừa định ra ngoài, cô phát hiện một bức thư bị nhét qua khe cửa.
Nội dung của bức thư như sau: “Phòng của cô đã bị đánh dấu, tôi đã giúp cô lau đi dấu vết trên tay, nhưng tôi không biết liệu nó có hữu ích không. Tốt nhất tối nay cô nên tìm nơi khác để ở. Nếu không ai tiếp nhận cô, cô có thể thử nhờ sự giúp đỡ của những người sống sót bản địa. Họ đã sống sót trong Phúc Địa đến giờ, chắc chắn có cách tránh né các thế lực tà ác.”
Lúc đầu, Nhạc Mai không tin vào những gì bức thư nói.
Nhưng khi cô ra ngoài, cô nhận ra rằng cửa phòng mình thật sự có dấu vết đã được lau chùi, khác hẳn so với ngày hôm qua.
Sau đó, cô nhớ lại, tối qua khi Vu Anh Hoa đến gõ cửa, cô đã vô tình va phải cạnh bàn. Tiếng động đó rất nhỏ, nhưng biết đâu Anh Hoa đã nghe thấy?
Nghĩ đến đây, trái tim Nhạc Mai bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô nhận ra rằng mọi thứ trong thư đều là sự thật!
Vậy là cô đi cầu cứu những người khác.
Nhưng tình hình trong Phúc Địa vẫn còn mơ hồ, mạng sống của mỗi người đều bị đe dọa, làm sao mọi người dám nhận cô vào lúc này?
Giờ đây, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô đứng yên một lúc lâu, tự nhủ phải mạnh mẽ, cuối cùng quyết định mang theo một ít vật dụng và đi tìm những người sống sót khác trong Phúc Địa.
…
“Chậc, cô ta cuối cùng cũng đi rồi.”
Ngô Hiến nhìn thấy Nhạc Mai rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, chính anh là người đã bỏ bức thư đó vào cửa.
Anh không ưa gì Thích Chí Dũng, nhưng cũng không có ác ý với Nhạc Mai.
Nếu cách thức Đại Tà Ma kia giết người chẳng liên quan gì đến dấu tay, thì việc anh lau đi dấu vết trước cửa phòng Nhạc Mai chính là làm hại cô ấy. Khi đó, cô ấy không thể chuẩn bị tốt cho những nguy hiểm sắp tới.
Vì vậy, anh mới viết ra bức thư này, đưa cho cô ấy một biện pháp khả dĩ để sống sót, coi như một sự đền bù cho việc đã khiến cô ấy rơi vào tình huống này.
Ngô Hiến đã thu hoạch được hương trầm Cổ Bách trong phòng của Phương Trực, vậy nên anh ta đang chuẩn bị đi đến nơi mà hôm qua mình đã giết ông Vương để bái thần, sau đó sẽ cố gắng tìm tượng thần.
Hiện tại, Chú Hỏa Chân còn có thể sử dụng hai lần nữa, còn thanh kiếm Tiền Đồng có thể đâm tám nhát, với những con du tà bình thường, anh gần như không hề lo lắng khi đối mặt trực diện.
Tuy nhiên, mối nguy hiểm thực sự trong Phúc Địa không phải là những con du tà tấn công trực diện.
Những thủ đoạn của tà ma khó lòng phòng bị, rất có thể trong lúc gặp nguy hiểm, anh sẽ không có cơ hội sử dụng Chú Hỏa Chân hay kiếm Tiền Đồng. Một chiếc bẫy, một cái bình hoa, hay một sợi dây thừng cũng có thể đột ngột lấy mạng người.
Chưa kể đến Đại Tà Ma bí ẩn kia, thứ mà đến giờ vẫn chưa lộ diện và chưa rõ danh tính.
Đăng bởi | ChiêuLạcHi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 79 |