Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn tượng ban đầu

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Ngô Hiến chăm chú lắng nghe.

Những thông tin mà Thích Chí Dũng vừa cung cấp thực sự rất hữu ích. Chẳng hạn, Phúc Địa có sự phân chia rõ ràng giữa ngày và đêm: ban ngày tương đối an toàn, nhưng ban đêm lại là thời điểm tà vật hoành hành khắp nơi. Hoặc như việc sợ hãi không chỉ vô ích, mà còn có thể khiến sức mạnh của tà vật tăng lên đáng kể. Đặc biệt, một số tà vật còn có khả năng giả dạng thành người, biến chúng thành mối đe dọa khó lường!

Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, hắn ta lại không hề nhắc đến bất kỳ điều gì liên quan đến pho tượng thần.

Rõ ràng, Thích Chí Dũng không thật thà như lời tuyên bố ban đầu.

“Được rồi, tất cả thông tin tôi biết chỉ có vậy.”

Thích Chí Dũng đưa mắt quan sát mọi người xung quanh rồi nói tiếp: “Trong những ngày sắp tới, nếu muốn sống sót, chúng ta buộc phải đoàn kết. Để tăng cường sự tin tưởng và hiểu biết lẫn nhau, mời mọi người lần lượt giới thiệu bản thân.”

“Tôi sẽ bắt đầu trước.”

Người đầu tiên đứng ra là một ông lão đeo kính, mặc áo sơ mi xanh với chiếc áo len ghi-lê bên ngoài.

“Tôi tên là Văn Triều, ở phòng 401. Tôi làm việc tại Khoa Vật lý của Học viện Công nghệ Phúc Nguyên.”

Sau đó, ông ta chỉ tay về phía gã đàn ông mặt vuông mặc vest: “Đây là học trò của tôi, tên Phương Trực, ở phòng 407. Chúng tôi vốn định bắt chuyến tàu lúc 2 giờ sáng nên tạm nghỉ ở đây một lát, không ngờ lại gặp phải tình huống này.”

Phương Trực dường như muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng ánh mắt của Văn Triều đã khiến hắn ta im lặng.

Ngô Hiến hơi nheo mắt lại.

Hai người này vốn đã ở sẵn trong nhà trọ Bình An từ trước?

Xem ra, những nạn nhân mất tích trong vụ án Phúc Địa có thể chia thành hai nhóm.

Một nhóm là những cá nhân riêng lẻ, trước khi biến mất, họ đều nhận được tin nhắn bí ẩn.

Nhóm còn lại là những vụ mất tích mang tính khu vực, tập thể.

Ngô Hiến thuộc nhóm đầu tiên, còn Văn Triều và Phương Trực lại thuộc nhóm thứ hai.

Người thứ hai đứng lên giới thiệu bản thân là một thanh niên hơi đẫy đà.

“Tôi tên là Sử Tích, ở phòng 403, cũng làm việc ở Học viện Công nghệ Phúc Nguyên.”

Chàng thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh, có lông mày rậm, đôi mắt to tròn, dáng vẻ hơi ục ịch và phần hông có chút to hơn bình thường. Anh ta trông thật thà chất phác, không giống người có tâm cơ.

Phương Trực ngạc nhiên nhìn anh ta: “Cậu cũng làm ở Học viện Công nghệ Phúc Nguyên à? Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu nhỉ?”

Sử Tích ngượng ngùng đáp: “Tôi chỉ quét dọn nhà vệ sinh thôi.”

Phương Trực không hề tỏ ra khinh thường mà còn kéo Sử Tích đứng cạnh mình. Có lẽ vì cùng làm trong một nơi, họ càng cần phải giúp đỡ lẫn nhau trong tình cảnh này.

Người tiếp theo bước ra là một gã đàn ông tóc xoăn, đeo sợi dây chuyền vàng nổi bật, mặc chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt.

“Tôi là Hạ Quỳnh, ở phòng 404. Hai cô gái này đi cùng với tôi.” Hạ Quỳnh nói bằng giọng điệu thoải mái, thậm chí còn có chút ngông nghênh.

Phía sau anh ta là hai cô gái trẻ có ngoại hình xinh đẹp rất giống nhau, cả hai đều rụt rè đứng sát, ôm lấy cánh tay anh ta như để tìm kiếm sự che chở.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đơn là chị, tên là Tô Huệ Lan. Còn cô em, buộc tóc hai bên, tên là Tô Huệ Cẩm.

Bộ ba này lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Thích Chí Dũng có vẻ cảnh giác, trong khi Sử Tích và Phương Trực lại tỏ ra ghen tị ra mặt.

Có thể độc chiếm hai chị em sinh đôi xinh đẹp thế này, chẳng phải chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay anime hay sao? Một hình tượng mà bất cứ người đàn ông nào cũng ao ước.

Văn Triều đứng một bên thở dài đầy chua xót, than thở rằng thời thế đã thay đổi, lòng người chẳng còn như xưa.

Còn về phần Ngô Hiến, anh chỉ mỉm cười nhạt, dường như đã nhận ra một vài điều thú vị từ nhóm người này.

Người tiếp theo đứng ra tự giới thiệu là một phụ nữ khá xinh xắn. Cô vẫn đứng thu mình ở cuối hàng, tay siết chặt chiếc bùa hộ mệnh, người run lên bần bật.

“Tôi… tôi tên là Nhạc Mai, tôi là y tá… Chúng ta thực sự có thể sống sót không? Nhà tôi còn có người già cần chăm sóc… Tôi thậm chí còn chưa từng yêu ai… tôi…”

Cô lắp bắp một cách hoảng loạn, nhìn mọi người với đôi mắt đầy mong đợi, như thể muốn tìm kiếm chút hy vọng.

Nhưng trong hoàn cảnh này, chẳng ai có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn hay lời hứa chắc chắn nào.

Lúc này, người duy nhất chưa tự giới thiệu chính là Ngô Hiến.

Việc tự giới thiệu bản thân vô cùng quan trọng, vì nó ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên của người khác về mình.

Chính vì thế, Ngô Hiến quyết định để lại một ấn tượng không mấy tốt đẹp.

“Khụ, khụ khụ…” Ngô Hiến vừa ho khan vừa nói: “Tôi tên Ngô Hiến. Tôi đến Phúc Nguyên để chữa bệnh. Sức khỏe của tôi không được tốt, mong mọi người quan tâm giúp đỡ.”

Ngô Hiến không biết quá nhiều về Phúc Địa, càng không hoàn toàn tin tưởng những gì Thích Chí Dũng nói, nên anh quyết định tạm thời che giấu bản thân, tránh để lộ con người thật của mình.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.