Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nạn nhân đầu tiên

Phiên bản Dịch · 1121 chữ

Sau khi kiểm tra dấu vết ở cửa, Ngô Hiến mới bước vào trong phòng. Thích Chí Dũng do dự một chút nhưng không đi theo. Trong lòng hắn hiểu rõ, giá trị của hắn cao hơn Ngô Hiến rất nhiều, không thể tùy tiện mạo hiểm.

Khi không còn Thích Chí Dũng nhìn chằm chằm nữa, Ngô Hiến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Căn phòng này có bố cục giống hệt với phòng 406 nơi anh đang ở, vốn dĩ không có đồ đạc đặc biệt nào, nhưng hiện tại lại có một thứ vô cùng nổi bật và gây chấn động thị giác.

Đó là một bức tượng làm bằng xi măng.

Ở phía bên trong, ngay cạnh thành giường, một người phụ nữ khỏa thân quỳ trên sàn. Cô ta ưỡn ngực, dang rộng hai cánh tay như đang vươn mình bay lượn.

Đôi tay của cô được đắp thành hình đôi cánh, tinh xảo và sống động đến kỳ lạ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.

Ngô Hiến bước tới, nhặt một mảnh gỗ nhỏ dưới sàn rồi chọc nhẹ vào bức tượng.

Đột nhiên, bức tượng mở mắt, sau đó chớp mắt liên hồi, khiến nước mắt tuôn rơi thành từng giọt, thấm xuống xi măng xung quanh và để lại những vệt màu đen thẫm.

Ngô Hiến khẽ liếm môi. Đây không phải là bức tượng bình thường, mà là một người sống bị giam cầm trong lớp xi măng này!

Anh thử dò hỏi: “Cô có thể nói chuyện không?”

Bức tượng vẫn tiếp tục chớp mắt.

Ngô Hiến kéo nhẹ môi cô ta, phát hiện bên trong miệng cô ta đã bị đổ đầy xi măng cứng ngắc.

“Nghe rõ lời tôi nói thì đừng chớp mắt nữa.”

Thế nhưng, cô ta vẫn không ngừng chớp mắt như trước.

Ngô Hiến thở dài một tiếng.

Nước mắt và phản ứng của người phụ nữ này chỉ là một hiện tượng siêu nhiên, còn tinh thần của cô ta đã bị phá huỷ từ lâu. Những gì còn lại ở đây chỉ là một cái xác biết cử động nhưng hoàn toàn vô thức.

Còn tại sao cô ta biến thành bộ dạng này mà vẫn còn sống? Có lẽ là do năng lực quái dị của tà vật.

Chẳng phải sinh vật bụng rỗng trên bảng quảng cáo ngoài kia vẫn còn lè lưỡi hay sao?

Ngô Hiến tìm kiếm một vòng trong căn phòng, cuối cùng nhặt được một chiếc điện thoại có ốp lưng màu hồng nằm dưới đất. Anh giơ điện thoại lên soi dưới ánh sáng, dựa vào dấu vân tay còn lưu lại trên màn hình để nhanh chóng mở khóa mật khẩu hình vẽ.

“Lư Ngọc Châu, 26 tuổi, mới đi làm được hai năm, đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.”

“Cái tài khoản tên ‘Cún con Bá Đạo’ này là bạn trai của cô à? Lại còn chuyển khoản hai mươi lăm lần trong vòng bảy ngày? Chậc, ngốc quá! Gã này rõ ràng là một tên sở khanh đang thao túng tâm lý của cô.”

“Có cả hàng chục cuộc gọi đi. Xem ra, cô đã rất hoảng loạn và chỉ muốn tìm ai đó để bấu víu.”

Dựa trên những thông tin trong điện thoại, hình ảnh của Lư Ngọc Châu dần hiện lên rõ nét trong tâm trí Ngô Hiến.

Anh có thể đoán được một người phụ nữ như cô, khi đột ngột bị đưa đến Phúc Địa, sẽ có phản ứng như thế nào.

Đêm qua, Lư Ngọc Châu rất có thể đã trả lời tín hiệu của người tên Vu Anh Hoa kia, thậm chí còn mở cửa cho bà ta vào phòng.

Điều khiến Ngô Hiến cảm thấy vô cùng bất mãn là, tại sao Lư Ngọc Châu lại được mang điện thoại vào Phúc Địa, còn điện thoại của anh thì lại biến thành một mảnh giấy gấp?

Một là, thứ điều khiển Phúc Địa này chỉ muốn con người phải chịu đựng đau khổ. Với những người có khả năng hành động và phản kháng như Ngô Hiến, đến cả những sợi thép trong quần áo cũng bị lấy đi. Còn với một người phụ nữ bình thường dễ bị hoảng loạn như Lư Ngọc Châu, ngay cả chiếc điện thoại – thứ cực kỳ hữu ích – lại được để lại.

Hai là, cách bước vào Phúc Địa khác nhau sẽ dẫn đến những giới hạn khác nhau.

Dù là trường hợp nào đi nữa, chiếc điện thoại này bây giờ đã thuộc về Ngô Hiến. Trong một nơi như Phúc Địa, nó chắc chắn sẽ phát huy tác dụng lớn.

Sau khi đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Lư Ngọc Châu, Ngô Hiến coi như đã hoàn thành nhiệm vụ của Thích Chí Dũng giao. Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa rời đi.

Bằng bản năng nghề nghiệp của một thám tử, Ngô Hiến lục soát kỹ càng toàn bộ căn phòng. Cuối cùng, anh phát hiện ra một hộc tối bí mật sau bức tranh treo trên tường.

Bên trong đó là một thứ khiến anh bất ngờ.

Một bức tượng thần!

Bức tượng thần này có đầu ưng thân người, đang ngồi xếp bằng trên ngai vàng, với vô số con rắn độc dữ tợn to nhỏ khác nhau có chiều dài và độ dày khác nhau quấn quanh cơ thể. Những con rắn này được chạm khắc vô cùng tinh xảo, sống động như thật, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới và cắn thẳng vào cổ người đối diện.

Trước bức tượng thần có chiếc bàn nhỏ có đặt hai cây nến đỏ và một lư hương, dưới bức tượng là một bệ đồng cổ, còn trên mép bệ khắc rõ tên gọi của nó: Thủy Quan – Huyền Minh Đại Chủ Thần!

“Quả nhiên là tượng thần!”

Ngô Hiến thở gấp, không khỏi phấn khích trong lòng. Sau khi thiêu cháy con quỷ treo cổ mặc áo đỏ, anh đã thu được một cây hương đặc biệt.

Trong trang “Tạp Vật” của Sổ Hộ Phù Nhân, cây hương đó được miêu tả như sau:

Hương Tà: Được tạo ra từ quỷ treo cổ, có khả năng xua đuổi uế khí và chấp niệm, ngưng tụ tinh hoa âm tính. Nó có thể được dùng để gia tăng âm đức, đồng thời thờ cúng thần linh.

Bởi vì Thích Chí Dũng vẫn đang đợi ở bên ngoài. Ngô Hiến không muốn lãng phí thêm thời gian, lập tức cắm cây hương vào lư hương trước tượng thần.

Bạn đang đọc Thiên Quan Tứ Tà (Bản Dịch) của Huyễn Mộng Liệp Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChiêuLạcHi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.