Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Nguyên Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Thương Vũ đại lục, thực lực vi tôn cá lớn nuốt cá bé chính là chí tôn thượng cổ pháp luật, bất hủ mãi không đổi.

Tại đây muốn tiến đến sức mạnh không phải phàm nhân chỗ hiểu có thể lý giải. Nguồn sức mạnh có thể ví như Thần cũng có thể giống Ma, rời sông lấp biển bằng ý nghĩ sợ gì không thể?

Trạm tới bước đó hành trình, bản thân đầu tiên phải đạt được Nguyên hồn! Nguyên hồn đa hình đa dạng từ yêu thú thể hình, khí cụ hình dáng hay mộc thụ bóng ảnh đều có thể hiện. Song bản chất thì chỉ có một! Cầu thông thiên địa linh khí, rèn đến thần hồn thể xác.

Ngay lúc này, tại Lý gia, Phương Nguyệt thành, hiện đang diễn ra đại điển khai Nguyên Hồn.

- Lý Thái bước ra để làm lễ!

Chủ trì trưởng lão hô to một cái.

Từ trong nhóm đệ tử Lý gia bước ra thiếu niên mười ba, hắn một thân trang phục là biểu thị người Lý gia thân phận.

Hắn chân trước chân sau, đi lên một cái tế đàn đen tịt, đứng giữa tòa tế đàn Lý Thái ngồi xếp bằng tại đó.

Trụ trì trưởng lão không nói gì thêm, hai bàn tay khô còn xương kết ra một thuật ấn quái dị, miệng chả giữ lại được mấy chiếc răng mấp máy như đang niệm khẩu quyết.

Gió thổi mây trôi, năm giây lão nhân hoàn thành chú pháp!

- Khởi!

Lão trông ốm yếu, bất quá quát tiếng như sấm bên tai.

Bề mặt tế đàn bùng phát kim sắc quang mang, xung thẳng trời cao.

Ngay bên trong tế đàn, Lý Thái thở thôi cũng khiến hắn như được uống thuốc bổ, tinh thần sảng khoái, cơ thể như khỏe ra!

Lý Thái vẫn chưa thức tỉnh đến nguyên hồn, chân chính làm thành một nguyên sư. Cho lên mới chỉ cảm nhận nhiêu đó đủ! Để lại khi hắn thành công liên kết với Nguyên hồn, thì mới hiểu đây là tràng cơ duyên do gia tộc, bố trí dành cho tất cả ai thành công khai nguyên.

- Suất!

Lần thứ hai tiếng quát vang lên.

Từng sợi từng sợi khí lưu từ bên trong đại trận chuyển lên, như mộng như ảo, phảng phất hóa thành từng cái từng cái hư vô đại xà, chui vào trong đầu Lý Thái.

Nửa tuần trà trôi qua, cuối cùng việc khai Nguyên hồn của Lý Thái đã xong!

Có điều thành hay không, thuộc loại gì hình dáng và cấp độ, chẳng ai thể biết.

Câu hỏi này, vậy mà đã có giải đáp!

Lý Thái vẫn ở đó, như vô thức dơ cao cánh tay phải của mình lên...

Tinh quang ào át lao ra, sau khoảnh khắc đó, một thanh gươm màu huyết, dài khoảng mét hai, đạt được độ cong mềm mại. Bên trên nó, được trang trí bằng các hoa văn uốn lượn như một ngọn lửa mềm yếu, nhưng tùy thời có thể thành một đại hỏa bất tuân!

Linh khí trong không gian bởi vật suất hiện trên tay Lý Thái, như bị kích thích. Từng tràng dải lụa đỏ nhạt mềm mại, cứ giống với húng thú mang bụng rỗng thèm thuồng lao vô, giành giật thanh gươm trên tay Lý Thái!

Có điều linh khí tưởng là gà hóa ra chỉ là thóc!

Dù đến bao nhiêu thanh gươm rực cháy, luyện hóa linh khí.

Càng ăn nhiều nhiệt độ xung quanh một mực dâng cao, trên thân nó quang mang bùng phát, khiến những người khác không thể không nhắm mắt lại.

Tiếng huýt dài tràn đầy năng lượng cất vang trong tiếng gió...

Khi âm thanh thấp dần, hào quang lẫn nhiệt độ thu liễm dần đi.

Đứng trên tế đàn, Lý Thái mở mắt, đầu tiên là nhìn về phía tay, nhưng Nguyên Hồn đã chẳng còn có.

Chưa để Lý Thái suy nghĩ!

Bùng! Bùng! Bùng!...

Liên tiếp tám lần cơ thể Lý Thái nổ vang, bát mạch như bị đốt cháy, rực rỡ quang mang đỏ cam.

Ánh sáng dịu đi không còn gay gắt như trước, bởi vậy đã có tên mắt tinh nhìn rõ tám viên tinh quang to bằng viên bi cồ, nằm theo thứ tự huyền bí gì đó.

Kẻ đó kinh hoảng gào to.

- Trời ạ! Bát mạch khai mở chính là Phàm Ngân đỉnh phong! Đỉnh cấp Phạm Ngân Nguyên hồn song lại mang thuộc tính hỏa đạo!

Câu nói như ngòi nổ, kích thích sự tò mò của nhân vật quần trùng.

- Gì chứ, phải không vậy? Thằng nay cút cái đầu ra để tao kiểm chứng.

- Đúng là bát phẩm Phàm Ngân Nguyên hồn!

- Trời, không nghĩ tới Lý Thái biến thái như vậy. Ngang với sư huynh quái vật trong truyền thuyết của chúng ta!

...

Ngưỡng mộ có, ghen tỵ có ngay cả kinh ngạc đều có luôn.

Bất quá những điều đó hiện không làm Lý Thái quan tâm! Thứ hắn quan tâm nhất, chính là sự huyền diệu mà vừa bản thân trải qua.

Toàn thân bây giờ sung mãn khí lực, nhẹ nhàng đánh một đòn có khi ngang với trước hắn dùng hết sức mình.

- Tư chất rất tốt, chỉ cần cố gắng sau ắt làm trụ cột của gia tộc.

Trụ trì trưởng lão đứng một bên, mặt không biểu sắc, nói câu khích lệ.

Phàm Ngân đỉnh cấp đồng thời lĩnh ngộ thuộc tính, tuy hiếm đối với mặt bằng chung của Phương Nguyệt thành. Bất quá không phải không có, mới năm năm trước Lý gia cũng sinh ra một tên như vậy. Vì đó trong mắt vị trưởng lão này thì Lý Thái hắn cũng hơi nổi bật hơn so với nhứng đứa khác! Còn muốn khiến hắn chân tay run rẩy, khen lấy khen lể thì Phàm Ngân thôi chưa đủ.

- Tạ trưởng lão.

Lý Thái quay lại khom người cảm ơn với vị trưởng lão này.

- Rồi xuống đi, đến người khác.

Trở về với nhóm bạn của mình, Lý Thái không có ý rời bỏ đi, mà hắn vẫn đứng quan sát đại điện.

- Thái huynh lần này chắc chắn là kẻ mang thắng lợi rồi.

- Đúng đó ta đã nói từ sớm rồi, huynh là đệ nhất thiên tài trong bốn năm quay trở lại đây của Lý gia ta.

Mấy lời nịnh nọt, tâng bốc bản thân rơi vào tai, Lý Thái tuy chông vẻ kiêm tốn nhưng ánh mắt hiện rõ sự kiêu ngạo, vui sướng.

- Lý Không bước ra để làm lễ!

Tra xét, bổ sung nguyên liệu cho đại trận, trụ trì trưởng lão lần nữa gọi tên.

Tên này vang ra, mặt ai cũng đổi thành kinh ngạc lẫn mong chờ, có cả Lý Thái, hắn là kẻ mong chờ nhất!

Đối thủ tranh với hắn suốt sáu năm không phân thắng bại, khiến hắn căm ghét, khiến hắn háo hức, quyết tâm vượt qua giờ cuối cùng đã suất hiện.

Đi lên bậc thang, là một cái thiếu niên nhỏ nhắn, chân tay trắng mịn, gương mặt được trời ưu ái nhìn thôi mà đầy mỹ nữ than không bằng! Thiếu niên chính là Lý Không một trong song ngư ưu tú nhất lứa để tử lần này.

- Lý Không ngươi nếu là con gái ta... ta thật sự sẽ thích.

Một câu cảm thán do Lý Thái nói ra, cũng là nỗi lòng của tất cả thiếu niên tại đậy

- Khởi!

...

Bùng! Bùng! Bùng!...

Thêm lần nữa khiến đệ tử Lý gia phát run. Lại một đỉnh cấp Phàm Ngân tinh thông băng đạo, đối nghịch với lửa đạo khó chia cao thấp.

- Haha, vậy mà! Vậy mà ta với ngươi vẫn chưa phân rõ ranh rới...

Lý Thái sảng khoái cười.

- Haha cũng được, nếu mất đối thủ như ngươi ta quả sẽ cảm thấy chán nản!

- Lý Thái tin tao giết mày ngay không?

Cơ thể mềm mại của mình, ai biết nghĩ tới Lý Không cực húng chó như vậy? Động tý là nó đòi đánh, đòi giết.

- Ngon vô đê!

Lý Thái đương nhiên chả sợ, thẳng thắn thách thức.

- Tới!

Lý Không cách Lý Thái năm sáu trượng, hắn động một cái tàn ảnh suất hiện xuyên qua người người, áp sát ngay đối diện Lý Thái, quyền phải xé gió tiến đánh Thái.

Tốc độ khiến toàn trường lấy làm kinh, tự hỏi bản thân là người bị nhắm tới, kết cục duy nhất chính là bị đập như con!

Đó là ai chứ Lý Thái lại khác!

- Đến tốt lắm!

Hắn linh hoạt phản ứng đối với đòn tấn công của Lý Thái. Không thủ mà công, cứng đối cứng với Lý Không.

Song quyền va chạm tới, kình khí từ đó bộc phát ra xung quanh, toàn trường quần áo bay tán loạn.

Cả hai dựa vào cơ thể mà giao phong, linh lực cùng nguyên lực chẳng hề suất hiện. Dù sao bọn hắn mới bước chân đến con đường tu luyện, giống đứa bé sơ sinh muốn đi thì phải tập từng bước vậy.

- Nơi đây không phải nhà các ngươi, biến về, thích đánh thì đánh.

Trụ trì trưởng lão đương nhiên chẳng để bọn người Thái, Không làm rối. Hắn nhả đến chút hơi thở, trầm giọng nói.

Thái, Không nghe đến, chẳng chịu nổi mà quỳ xuống hộc máu tại chỗ!

Hai thiên tài run sợ chả giám không theo, bọn hắn đầu tiên chịu sự uy áp khủng bố như vậy! Ngay cả gia gia bọn hắn cũng chỉ bằng nửa...

Bạn đang đọc Thiên Tử Đấu sáng tác bởi sontam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sontam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.