Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Nguyên Hồn - Nguyên Giới!

Tiểu thuyết gốc · 1453 chữ

Dòng nước sạch róc rách chảy từ thượng nguồn chảy xuống, tạo thành dòng suối thanh mát.

Đàn hươu đi qua, vì thế mà dừng chân lại, cùng nhau hưởng thụ nguồn nước.

Tuy nói là hươu bất quá lại không giống với bình thường. Chúng cấu tạo không từ xương cốt máu thịt, mà từ vô số linh quang vàng thổ, biến ảo xen kẽ tạo hình thành.

Ở mảnh rừng từ xa, phần lớn ánh sáng bị ngăn lại bởi các cây cổ thụ cao khiến bên dưới rất u ám.

Không nhìn rõ được thân hình, chỉ biết con vật này sở hữu ánh mắt đỏ, ngập tràn sát khí, khóa chặt những con hươu vẫn vô tư uống nước.

Nó chẫm rãi di chuyển, điệu nghệ vô cùng, tiếng động nhỏ mà không để lại. Khoảng cách tuy còn xa, ánh mắt đỏ dừng lại không tiếp tục di chuyển. Bản năng cùng kinh nghiệm, khiến nó đưa ra quyết định này.

- Graoo...!

Tiếng gầm chi uy mang vọng không gian, đất đá bất giác chồi lên tận ba mét, tạo thành mái vòm, nhốt hết cả đàn hươu vào.

Dị biến suất hiện, tựa sấm đánh qua, quá mức nhanh chóng khiến cả đàn hươu không thể phản ứng.

Một mẻ hốt được thú nọ di chuyển tiếp, trèo lên đỉnh vòm đất.

Bóng dáng của con thú này giờ mới nộ ra, là con hổ được ghép bởi nhiều tảng đá lớn nhỏ, tuy vậy những khối đá này của nó lại vỡ nứt, thảm hại cực kỳ.

Bản thân biết mình như vậy, đôi mắt lạnh bằng của nó, càng hừng hực sự tham lam, khóa chặt chiến nợi phẩm này.

Tiếng gầm thứ hai vang, khí chất của con hổ này tăng đến đỉnh của trạng thái. Cơ thể vỡ nát, hiển thị bát tinh cầu, ảm đạm ánh nâu đất.

Đây đương nhiên là Nguyên hồn Bát Tinh, đỉnh cấp Phàm Ngân, theo cách giọi mà giới nguyên sư nói đến. Còn những con hươu này, thì cao nhất là cá thể đạt tới tứ tinh Pham Ngân Nguyên hồn, đâu thì toàn cấp thấp nhị, tam tinh, còn có cả nhất tinh!

Tuy trọng thương, cảnh giới chênh lệch vẫn rất rõ ràng, uy áp từ người con hổ như vạn cân đất đá, đè năng lên cơ thể đàn hươu. Con yếu nhất hơi thở không chịu được nổi, bị nghiền nát thành tinh quang, còn mạnh hơn, run rẩy chống đỡ.

Rất nhanh số con bị đè chết càng nhiều hơn, số tinh quang của chúng để lại, bị lực lượng quỷ dị dẫn dắt quán nhập cơ thể của nó, bát tinh sáng lên vòng thoát khỏi việc ảm đạm ban đầu.

Vết thương được xoa dịu, tinh thần sảng khoái hơn nhiều, sự tham lam muốn nuốt chửng thêm con mồi nồng đậm đến cực độ!

- Hít!

Ngay lúc nó định gia tăng lên uy áp, một mẻ thu về, kết thúc chuyến săn nhẹ nhàng này.

Trên bầu trời lúc này, vố số hoa văn kết tủa với nhau, từ hư hóa thực vô cùng phi phàm. Một đại môn to lớn bởi thế mà hình thành, không cần điểm tựa giữ vững trên không.

Nó cao tới sáu trượng, làm từ màu phỉ thúy óng ánh, trong sự hào hoa đó vẫn tồn tại sự cô độc của năm tháng trôi qua.

- Uỳnh! Uỳnh!

Đại môn mở ra, thiên địa ngân vang tiếng nổ kinh thiên, mặt đất run rẩy liên tục.

Tại bên trong đại môn là mảnh hỗn độn nhiều màu sắc vô cùng vô tận, bỗng một vật thể từ xa xuyên qua cánh cửa, phi ra xa.

Hoàn thành công việc của mình, Nguyên môn hoa văn tách rời biến mất ngay tức khắc.

Quá trình xây dựng cùng biến mất của Nguyên môn, hết thảy diễn ra chóng vánh nhanh vô cùng.

Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đó, xa tận mấy ngàn dặm vô số tồn tại vượt không mà bay tới.

Người đâu tiên tới là một sư nhân cao lớn vạm vỡ, thân khoác lên bộ lông đỏ rực. Không giống với con hổ với huơu vừa nãy, thân thể con nhân sư này là bằng da bằng thịt!

Có điều ngay khi hắn dừng lại, không nhịn được mà một ngụm máu tại bên trong miêng đỏ phun ra, bộ lông vậy nhạt đi chông thấy.

- Tại sao! Tại sao chứ! Mấy nghìn năm mãi mới có toà Nguyên môn hợp ý. Vậy mà lại chậm một bước!

Nhân sư mặc cho trạng thái của bản thân, ngửa đầu lên, gào thét ầm ỹ, như lầm tới trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Tiếng hét tưởng như vô hại lại làm vật giết người vô hình.

Hổ ở đầu chuyện là một trong số nạn nhân bị tiếng hét điên dại của nhân sử làm nổ banh xác.

Sinh vật ở đây sống không có máu thịt, chết cũng vậy, chúng biến thành vô vạn tinh quang lấp lánh. Chở về với địa, bay về với thiên.

Tiếng thở dài từ trong người nhân sư phát ra, con mặt vàng tràn ngập sự tỉnh táo, không giống như lâm vào sự điên dại nhìn lại xung quanh.

Thầm than "tiểu tử ngươi nhanh trí", xong rồi hắn độn xuống phía dưới khu rừng, nhằm tranh vật vừa rồi từ Nguyên môn chạy ra.

Hắn đến cũng nhanh hắn đi cũng vậy, nhưng thảm họa hắn làm ở đó, vẫn còn y nguyên.

Nhân sư đi mất, chỗ hắn vừa nhìn đến, hai tiểu đồng một trai một nữ khá giống nhau, có lẽ là anh em sinh đôi, mỗi đứa đứng tại bên trên một chiếc đao giống nhau, hiển lộ đi ra.

- Haz, trước từng lấy máu ngươi xem, là thuộc vào dòng chính sư tử. Nếu không ta vẫn tưởng ngươi là một con Nguyên hồ giả thành Viêm Sư.

Đứa bé trai nho nhã đánh giá sư nhân vừa rồi.

- Dương Nguyệt tại sao cản ta một đao chém chết lão tặc!?

Bé gái lại khác biệt hoàn toàn, nàng thẳng thắn bày tỏ sự khó chịu của bản thân.

Nếu không phải Dương Nguyệt cản lại, chắc chắn nàng sẽ đánh ra đòn chí mạng ,nhân lúc kẻ kia tâm cảnh rối loạn, cơ thể bị trọng thương do sử dụng bí thuật.

Dương Nguyệt ánh mắt dịu dàng, chỉ giải cho muội muội nghe:

- Nguyệt Loan muội sự huyền ảo của không gian xung quanh Nguyên môn, chắc muội vẫn còn nhớ chứ nhỉ. Cái cảm giác gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời không thể cách nào trạm tới.

Nguyệt Loan tuy thế mà cũng thông minh, một câu Dương Nguyệt nói nàng liền hiểu ý.

- A! Dương Nguyệt nói đúng, là ta bị thù hận che mờ, quên mất điều đó. Đẳng cấp đã sinh ra linh trí như chúng ta, ai cũng phải thử qua cảm giác đó, lão Sư Hồ kia cũng vậy! Bởi vậy tâm cảnh hỗn loạn vừa rồi là giả.

Dương Nguyệt gật đầu xong cũng lắc đầu.

Nguyệt Loan không hiểu hành động của vị huynh đệ này, đành hỏi.

- Cũng không phải giả, hắn vừa rồi quả rất đúng với việc tâm cảnh dao động.

Có lẽ hắn có khả năng phá giải được Nguyên Môn lực lượng bên cạnh, tuy vậy lần này do khoảng cách quá xa, cho dù bí thuật chạy trốn có sử dụng thì vẫn là muộn trong gang tấc! Lý do đó khiến hắn tâm cảnh bị loạn.

Nhưng tại ta nghĩ, tính cách Sư Hồ làm việc thì lúc nào cũng bên trong âm thầm chuẩn bị trường hợp xấu, cho lên lúc nãy cũng không ngoại lệ.

Dương Nguyệt đáp.

- Vậy chả phải một hành động, hai mục tiêu sao?

...

Hai anh em lý giải được thắc mắc cho nhau, cả hai đồng thời đi theo lộ tuyến nhân sư kia chạy qua.

Mấy ngàn dặm đi qua, trên đường tiểu đồng Nguyệt Loan hỏi.

- Dương Nguyệt chúng ta đến muộn vậy, liệu có được tý canh nào không?

- Muội muội ngốc, đạt tới Nguyên môn dẫn động chúng ta thì đương nhiên hẳn là tồn tại ít nhiều thuộc vào Thánh Ngân cảnh. Vây bắt được chưa thể ngày một ngày hai có thể làm được, không những thế còn phải đề phòng kẻ khác nữa, cho lên công việc không dễ đâu.

- Ò...

Hai anh em cuối cùng sắp đến được chỗ vật thể từ Nguyên môn bị ném tới.

...

Bạn đang đọc Thiên Tử Đấu sáng tác bởi sontam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sontam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.