Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùi Ẩm Mốc Của Khu Ổ Chuột

Tiểu thuyết gốc · 794 chữ

Gió từ ngoài sông lùa vào con hẻm nhỏ, mang theo mùi ẩm mốc của nước cống và rác lâu ngày chưa dọn. Cái mùi quen thuộc, ám đầy từng bức tường, từng mái tôn rỉ sét của xóm nghèo nằm khuất sau những tòa nhà cao tầng sáng choang ánh đèn.

Giữa cái xóm ấy, thằng Long lê bước về nhà, đôi dép tổ ong đã mòn đến gần đứt quai, phát ra tiếng lẹp kẹp chán nản theo mỗi bước đi. Cái áo phông cũ rộng thùng thình, sờn vai, để lộ bờ vai gầy guộc của thằng trai mới lớn.

Căn nhà nhỏ cuối hẻm, vách gỗ xiêu vẹo, cửa sổ che tạm bằng tấm bạt rách. Mái tôn mỏng tang, mỗi lần mưa là nước dột xuống từng giọt, mẹ con nó phải kê chậu hứng.

Long dừng lại trước cửa, ngần ngừ nhìn vào trong. Bên trong, mẹ nó đang ho sặc sụa, tiếng ho khô khốc vang lên trong căn phòng im ắng. Người đàn bà gầy rộc, quấn chiếc chăn mỏng mà đôi vai vẫn run lên vì lạnh.

Long khẽ thở dài, bước vào. Trên tay nó là bịch cháo trắng còn nóng, hơi bốc nghi ngút nhưng hắt lên mặt lại chỉ thấy nỗi khổ.

– “Mẹ, ăn chút cháo cho đỡ đói.” – Long đặt bịch cháo lên bàn gỗ ọp ẹp, giọng khàn khàn, đôi mắt đỏ quạnh vì thiếu ngủ.

Mẹ Long mở mắt nhìn con trai, ánh mắt mệt mỏi nhưng chan chứa yêu thương.

– “Tiền đâu mà mua cháo hả con?” – Bà hỏi, hơi thở yếu ớt.

Long cười nhạt, tránh ánh mắt của mẹ:

– “Con xin được của bà Tám đầu hẻm. Mẹ ăn đi, rồi uống thuốc.”

Nói là “xin”, nhưng chính nó cũng không biết có nên gọi thế không.

Hồi chiều, Long mới liều mình móc túi ông già bán rau ngoài chợ, vơ vội vài tờ lẻ, rồi chạy như ma đuổi. Suýt nữa bị đập cho một trận.

Mẹ nó yếu lắm rồi. Cái thân hình nhỏ bé đó chẳng biết còn gắng gượng được bao lâu. Bác sĩ bảo phải nhập viện gấp, nhưng nơi nào có tiền?

Tiền thuốc, tiền viện phí, từng đồng bạc lẻ với mẹ con nó giờ còn khó hơn cả lên trời.

Long siết chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, cắn răng nuốt nước mắt vào trong.

“Không kiếm được tiền, mẹ chết. Nhưng kiếm tiền bằng cách nào?”

Ngoài trời, mưa phùn bắt đầu rơi, rả rích gõ vào mái tôn lách tách như tiếng khóc thầm.

Buổi sáng hôm sau…

Long ngồi co ro trên bậc thềm, mắt nhìn dòng người hối hả qua lại ngoài đầu hẻm.

Những gã đàn ông to béo, xăm trổ đầy mình, đang tụ tập trước quán cà phê cóc. Tiếng cười nói bặm trợn, khói thuốc phả vào không khí lạnh ẩm.

Một trong số đó là anh Bảy Rỗ, dân trong xóm ai cũng nể vì cái bản mặt dữ tợn và “nghề” làm ăn phi pháp. Bảy Rỗ nhác thấy Long, mắt đảo qua, rồi cười khẩy:

– “Ê nhóc! Lại đây!”

Long khựng lại.

Nó biết Bảy Rỗ là dân nào. Cũng từng nghe nhiều chuyện về “mấy việc” của ổng: đòi nợ thuê, bảo kê, thậm chí buôn “hàng trắng”.

Nhưng… cái ý nghĩ về mẹ, về căn nhà lạnh ngắt, đã đẩy Long bước tới gần.

Bảy Rỗ nhìn Long từ đầu đến chân, nhả khói thuốc, giọng đùa cợt mà ẩn ý sâu xa:

– “Nghe nói má mày bệnh nặng hả?”

Long cúi đầu:

– “Dạ…”

– “Muốn kiếm tiền lo cho má không? Tao có cách, dễ ẹc à…”

Long ngẩng lên, ánh mắt đầy cảnh giác:

– “Việc gì?”

Bảy Rỗ cười khẩy, kéo Long lại gần, ghé tai nói nhỏ:

– “Chỉ là… đi giao một món đồ thôi. Làm xong, tao cho mày 500 ngàn. Lo thuốc cho má mày mấy ngày đó.”

Long im lặng.

Trong đầu nó, hình ảnh mẹ gầy yếu lại hiện lên rõ ràng, như một vết dao cứa vào lòng.

Nó biết, bước một bước này là bước vào bóng tối. Nhưng rồi, Long nhìn thẳng vào mắt Bảy Rỗ, giọng khàn khàn:

– “Em làm.”

Bảy Rỗ cười lớn, vỗ vai Long như thưởng thức một con mồi mới sập bẫy:

– “Khá đó! Tối nay có hàng. Tao sẽ gọi mày.”

Long bước đi, tiếng cười của Bảy Rỗ vang vọng phía sau.

Lòng Long nặng trĩu.

Từ giây phút này, cuộc đời nó sẽ không còn là của riêng nó nữa…

Cảm ơn mọi người đã đọc ủng hộ…

Bạn đang đọc Thợ săn mồi sáng tác bởi buchaaaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buchaaaa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.