Bước Chân Vào Bóng Tối
Tiếng điện thoại rung lên làm Long giật mình tỉnh dậy. Mắt mở to nhìn quanh, cơn choáng váng từ cái giấc ngủ chập chờn trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp vẫn chưa tan hẳn. Trời tối hẳn từ lúc nào. Căn nhà ẩm thấp chỉ còn ánh đèn vàng le lói hắt lên khuôn mặt xanh xao của mẹ.
Chiếc điện thoại cũ kĩ trong túi quần vẫn rung lên từng hồi, màn hình hiện số lạ nhưng Long biết rõ là ai. Hít một hơi thật sâu, Long ấn nút nghe.
– “Xuống quán cà phê đầu hẻm. Tao đợi.”
Giọng khàn khàn, cộc lốc của Bảy Rỗ khiến Long siết chặt tay. Chưa kịp đáp, bên kia đã cúp máy.
Long quay sang nhìn mẹ. Bà đang ngủ, hơi thở yếu ớt, thi thoảng lại ho một tiếng khô khốc. Nhìn thấy dáng người gầy gò của mẹ quấn chặt trong cái chăn mỏng, lòng Long thắt lại. Nó đứng lên, chỉnh lại chăn cho mẹ, tay vuốt nhẹ mái tóc đã pha sương của bà.
Ra đến cửa, Long ngoái đầu nhìn lại căn nhà tồi tàn. Căn nhà này, mẹ và nó đã sống qua biết bao mùa mưa gió, nhưng chưa bao giờ cuộc sống lại dồn họ vào bước đường cùng như lúc này.
Bầu trời tối đen, gió từ sông thổi qua, lạnh buốt. Long kéo sụp chiếc nón lưỡi trai cũ xuống, tay đút sâu vào túi áo khoác, lầm lũi bước về phía quán cà phê mà lòng nặng như đeo đá.
Quán cà phê cóc vẫn sáng đèn, ánh đèn vàng vọt chiếu lên những gương mặt xăm trổ ngồi chễm chệ trên mấy chiếc ghế nhựa cũ. Bảy Rỗ ngồi giữa, chân vắt chéo, tay lắc lư điếu thuốc như đang chờ đợi. Bên cạnh hắn là Tư Mập, cái bụng phệ căng cứng dưới lớp áo thun bó sát, ánh mắt dữ tợn như hổ rình mồi.
Long bước đến, tim đập thình thịch, nhưng ngoài mặt cố tỏ vẻ bình thản.
– “Tới rồi hả nhóc?” – Bảy Rỗ cười nhếch mép, ánh mắt nửa giễu cợt, nửa lạnh lẽo.
– “Dạ.” – Long khẽ đáp.
– “Tốt. Tao thích thằng biết đúng hẹn.” – Hắn dụi điếu thuốc, mắt không rời Long. – “Nhưng nghe cho rõ, từ lúc nhận việc, mày là người của tao. Đừng giở trò khôn vặt, không thì mày và mẹ mày không yên đâu.”
Long nuốt khan, gật đầu.
Bảy Rỗ hất mặt về phía Tư Mập. Gã liền cúi xuống, lôi từ dưới gầm bàn ra một cái túi đen nhỏ.
– “Giao cái này tới tiệm net cuối đường. Đưa tận tay thằng Hoàng Còi. Giao xong, về tao trả tiền.”
Long nhận lấy cái túi, cầm chặt trong tay. Cái túi nhẹ tênh nhưng lại nặng như đeo đá. Hàng gì trong này, nó không dám hỏi.
– “Đi đi. Tao sẽ biết từng bước chân của mày.” – Bảy Rỗ nhấn mạnh, giọng lạnh tanh.
Long quay lưng, lòng rối bời. Bước ra khỏi quán, những ánh mắt theo dõi sau lưng khiến nó lạnh gáy.
Đường về khu net vắng tanh, chỉ còn vài ánh đèn đường lập lòe như sắp tắt. Long cúi mặt bước đi, tay nắm chặt cái túi, mồ hôi túa ra ướt cả lòng bàn tay dù trời lạnh như cắt. Mỗi bước đi như có ai đó rình rập phía sau, như chỉ cần lỡ bước là bị đâm tới tấp.
Mẹ đang chờ ở nhà. Hình ảnh mẹ co ro trong chăn khiến Long mím môi, bước nhanh hơn.
Cánh cửa tiệm net cũ kỹ mở ra, mùi khét của máy tính pha lẫn khói thuốc lá sộc vào mũi. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch, tiếng game bắn súng ồn ào vang vọng.
Hoàng Còi đang ngồi vắt chân trên ghế, thấy Long thì nhếch mép cười khinh khỉnh.
– “Mày là Long hả? Người của Bảy Rỗ?”
Long gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh:
– “Anh Bảy nhờ giao cho mày.”
– “Đưa coi.”
Hoàng Còi tiến tới, rút cái túi từ tay Long, lật ra nhìn lướt qua rồi quăng xuống ghế, miệng nhếch lên đầy vẻ trêu ngươi.
– “Khá đấy. Tưởng mày chạy mất dép rồi.”
Long im lặng. Nó chỉ muốn xong việc nhanh để về với mẹ.
– “Thôi, về đi. Nói với Bảy tao nhận đủ.”
Long quay bước đi, tim vẫn còn đập thình thịch. Nhưng vừa ra tới hẻm, hai bóng người từ đâu xuất hiện, chặn ngang.
– “Ê nhóc, đứng lại.”
Long khựng lại, tay nắm chặt vạt áo.
– “Giao cái gì cho thằng Hoàng vậy?”
Tiếng hỏi lạnh tanh, không cảm xúc. Long chưa kịp phản ứng, một cú đấm trời giáng đã thụi thẳng vào bụng nó.
– “Tao hỏi mà mày không trả lời hả?”
Long gập người, ho khan, mồ hôi vã đầy trán. Hai gã xăm trổ tiến lại gần, gương mặt lạnh ngắt như tượng đá.
– “Con nít mà cũng đâm đầu vô việc này hả? Khôn hồn thì nói mau.”
Long nhìn thẳng vào mắt bọn chúng, dù trong lòng sợ hãi tột độ.
Nó hiểu, đời này, nếu yếu đuối thì không sống nổi.
– “Tôi chỉ giao đồ. Biết gì đâu mà hỏi.”
Một thằng trợn mắt, giơ tay định tát thêm nhưng ánh đèn xe máy từ đầu hẻm rọi tới khiến cả bọn khựng lại. Chiếc xe dừng cách đó vài mét. Người ngồi trên xe không ai khác, chính là Tư Mập.
– “Vấn đề gì vậy?” – Giọng Tư Mập vang lên, lạnh lẽo như kim châm.
Hai thằng kia nhìn nhau, rồi lặng lẽ tránh đường.
Tư Mập hất mặt về phía Long, cười khẩy:
– “Về đi nhóc. Chào mừng đến với thế giới của tao.”
Long đứng đó, thở dốc, ngực phập phồng. Đêm nay, lần đầu tiên trong đời, nó biết mùi máu và nỗi sợ khi bước chân vào con đường tối tăm không lối thoát.
⸻
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ…
Đăng bởi | buchaaaa |
Thời gian | |
Cập nhật |