Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Trị Đồng Tiền

Tiểu thuyết gốc · 774 chữ

Cánh cửa căn nhà tồi tàn khép hờ, ánh đèn vàng yếu ớt vẫn hắt qua tấm màn cũ rách. Long bước vào, thân thể đau nhức rã rời, vết bầm nơi bụng nhói lên mỗi lần hít thở.

Mẹ vẫn nằm đó, hơi thở khò khè, mắt nhắm nghiền. Nhìn bà, Long thấy nghẹn nơi cổ.

Nó ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy gò lạnh ngắt của mẹ. “Mẹ ráng lên, con sẽ lo được mà…” – Long thì thầm, không biết nói với mẹ hay tự nói với chính mình.

Ngoài kia, trời vẫn còn đen đặc. Đêm nay dài quá, dài như cuộc đời nó từ nhỏ đến giờ.

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Long đã gắng bò dậy, tắm rửa qua loa rồi tìm cách liên lạc với Bảy Rỗ. Số điện thoại hắn lúc tắt, lúc mở. Đến giữa trưa, khi Long đang ngồi trước hiên nhà nhìn trời nhìn đất, thì tiếng xe máy rú ga dừng trước cửa làm nó giật mình.

Tư Mập bước xuống xe, tay lôi ra một cái phong bì ném thẳng vào lòng Long.

– “Tiền công. Ba triệu.” – Giọng hắn cộc lốc.

Long cầm lấy phong bì, trái tim đập mạnh. Lần đầu tiên trong đời, có số tiền lớn đến vậy trong tay. Nhưng nhìn vào đó, Long lại thấy nghèn nghẹn, cái giá của nó là cú đấm, cú đá, là sợ hãi và lo âu suốt đêm.

– “Làm tốt lắm. Bảy kêu tao nói mày mai tới quán cà phê, có việc tiếp.”

Long ngước lên nhìn Tư Mập, định nói gì đó, nhưng hắn đã leo lên xe, nổ máy phóng đi, để lại bụi đường bay mù mịt.

Ba triệu.

Nó cầm chặt phong bì, bước vào trong nhà, mở tủ lấy ra một hộp thiếc cũ, lôi từng đồng ra đếm lại. Mỗi đồng bạc là một lần nhớ lại ánh mắt mẹ nhìn nó, lần nhớ tới những bữa cơm chan nước mắt.

Buổi chiều, Long đem tiền mua thuốc cho mẹ. Người bán thuốc nhìn Long với ánh mắt thương hại:

– “Thuốc này chỉ cầm chừng thôi con à. Mẹ con bệnh nặng, phải vô viện mới mong sống…”

Long siết chặt túi thuốc, khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Nó hiểu chứ. Nhưng tiền đâu? Chỉ ba triệu này thôi, còn chưa đủ nằm viện lấy một ngày.

Tối, Long lại ngồi bó gối ngoài hiên, hút vội điếu thuốc lá rẻ tiền. Ánh mắt nó nhìn xa xăm, trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Tư Mập “mai có việc tiếp”.

Lần này, liệu là việc gì?

Sáng hôm sau, Long mặc lại chiếc áo khoác cũ, đội nón lưỡi trai, bước tới quán cà phê đầu hẻm. Vẫn cái bàn quen, Bảy Rỗ ngồi đó, thuốc cháy dở trên tay, ánh mắt nhìn Long đầy dò xét.

– “Ngồi xuống.”

Long kéo ghế ngồi, mắt nhìn thẳng Bảy Rỗ, cố tỏ ra bình tĩnh.

– “Tốt. Tao thích mấy thằng biết việc. Lần trước giao hàng ổn, nhưng nghe nói có thằng chặn đường hỏi mày?”

Long thoáng giật mình, nhưng gật đầu:

– “Dạ… có. Nhưng em không nói gì hết.”

Bảy Rỗ gật đầu, nhếch mép:

– “Tốt. Khôn đó. Ở cái thế giới này, mở miệng lắm thì chết nhanh.”

Hắn ngả người ra sau, phả khói thuốc vào mặt Long:

– “Giờ tới lúc kiếm nhiều tiền hơn rồi nhóc. Tao đang cần người lấy hàng từ thằng Lý mặt sẹo ở bến xe. Công việc đơn giản thôi, cầm về cho tao. Xong tao trả mày năm triệu.”

Năm triệu. Số tiền đó với Long như trời biển, nhưng nó hiểu, lần này chắc chắn không dễ như lần trước.

– “Hàng… là gì vậy anh Bảy?” – Long hỏi, giọng hơi run.

Bảy Rỗ bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ giễu cợt:

– “Hỏi chi mày? Cầm về là xong. Muốn biết nhiều vậy, hay muốn chết?”

Long cắn răng, gật đầu.

– “Dạ… em hiểu.”

Bảy Rỗ đứng dậy, vỗ vai Long một cái thật mạnh, như ấn sâu thêm cái gánh vào người nó:

– “Khôn thì sống, ngu thì chết. Nhớ đó, nhóc!”

Long ngồi lại, mắt nhìn vào ly cà phê đặc sánh, lòng rối bời.

Giờ thì sao? Bước tiếp, hay quay lại? Nhưng quay về thì mẹ sẽ chết…

Nó siết chặt tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Không còn đường lùi nữa rồi…”

Cảm ơn mọi người ủng hộ

Bạn đang đọc Thợ săn mồi sáng tác bởi buchaaaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buchaaaa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.