Dũng “Sẹo”
Long ngồi phía sau xe của Tư Mập, gió tạt vào mặt lạnh buốt. Chiếc xe phóng vút qua những con hẻm tối, những dãy nhà lụp xụp trôi qua như những mảng đời chắp vá, tồi tàn mà Long đã quá quen.
Đến gần bến xe, Tư Mập tấp xe vào lề, ngoái đầu ra sau, giọng như ra lệnh:
– “Xuống đi. Vào quán cà phê số 5 cuối bến. Tìm Dũng Sẹo, nói Bảy Rỗ gửi tới.”
Long gật đầu, tim đập dồn dập. Hắn phóng xe đi, để lại Long một mình đứng giữa đám đông hỗn tạp: tài xế, dân vác mướn, gái đứng đường, mấy thằng thanh niên mặt mày bặm trợn ngồi vắt vẻo hút thuốc.
Bước tới quán cà phê nhỏ xíu nằm chênh vênh bên đường, Long thấy ngay một gã đàn ông dáng to lớn, vai ngang, ngồi lặng lẽ hút thuốc ở góc quán. Trên má trái, một vết sẹo dài kéo từ mắt xuống cằm, lạnh lẽo.
Long tiến lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
– “Anh… anh Dũng Sẹo?”
Người đàn ông ngẩng lên, đôi mắt sắc như dao rọc nhìn xoáy vào Long, khiến nó chợt thấy lạnh sống lưng.
– “Mày là thằng nào?” – Giọng trầm, khàn, nghe vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm.
– “Em… Bảy Rỗ kêu tới gặp anh lấy hàng…”
Dũng Sẹo nhìn Long từ đầu đến chân, nhíu mày.
– “Thằng ranh mới toe mà Bảy cũng sai được hả? Cái thằng này hết người rồi chắc?”
Long cứng người, không biết nên đáp sao. Dũng Sẹo cười khẩy, rít mạnh điếu thuốc, phả khói mịt mù:
– “Biết mày đang nhận cái gì không?”
Long lắc đầu, nuốt khan.
– “Mày có biết, một khi dính vô, không gỡ ra được đâu? Mà một khi bể chuyện, công an nó tóm, mày hay mẹ mày, đứa nào chịu?”
Câu nói cuối khiến Long như bị đâm thẳng vào ngực. Mồ hôi rịn đầy trán, nhưng nó chỉ siết chặt tay, mắt đỏ lên:
– “Em biết. Nhưng em không còn cách nào khác…”
Dũng Sẹo nhìn thẳng vào Long, im lặng hồi lâu. Rồi bất ngờ, hắn cười khùng khục:
– “Khá. Ít ra mày biết sợ, biết khổ. Nhưng nhớ kỹ lời tao: Ở đời, làm việc này thì phải đủ lì, đủ tỉnh. Nhát gan là chết.”
Nói rồi hắn đứng dậy, lấy từ balo dưới ghế một cái túi da màu đen, đưa thẳng cho Long:
– “Hàng trong này. Cầm về cho Bảy. Nhưng nghe tao dặn nè nhóc…”
Dũng tiến lại gần, thì thầm sát tai Long:
– “Trên đường về, nếu thấy bất cứ thằng nào theo đuôi, hoặc lạ mặt, vứt hàng xuống cống, hiểu chưa? Giữ mạng trước, tiền tính sau.”
Long ngẩng lên nhìn Dũng, mắt hoang mang. Nhưng anh ta chỉ khoác vai Long, vỗ nhẹ, rồi nói như đinh đóng cột:
– “Thế giới này không dễ sống đâu em. Mày mà gãy, mẹ mày gãy theo. Nhớ kỹ.”
Long nuốt khan, gật đầu.
– “Dạ, em hiểu.”
Dũng nhìn Long, ánh mắt ánh lên tia thương hại thoáng qua, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh tanh:
– “Đi đi. Coi như đây là bài học đầu tiên. Tao mà nghe mày hỏng việc, thì không cần Bảy, tao cũng xử mày.”
Long ôm cái túi vào ngực, bước ra khỏi quán, lòng nặng như đá. Lời Dũng Sẹo cứ văng vẳng bên tai.
Mỗi bước chân Long đi, như có ai dõi theo sau lưng. Hình ảnh mẹ nằm co ro trong căn nhà ẩm thấp khiến nó càng bước nhanh.
Ra đến bến xe, Long thấy lố nhố mấy bóng người đang hút thuốc, ánh mắt nhìn về phía nó. Tim Long đập loạn.
Một thằng trong bọn hất mặt về phía nó, nói gì đó với đám còn lại.
Bàn tay Long siết chặt quai túi, mồ hôi vã ra như tắm.
Giây phút ấy, Long nhớ lại lời Dũng Sẹo:
“Thấy động, vứt hàng. Giữ mạng trước.”
Nhưng rồi, trong lòng nó lại vang lên tiếng thở yếu ớt của mẹ.
Không, nó không thể về tay không.
Hít một hơi thật sâu, Long bước nhanh, không ngoái đầu lại, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh. Nhưng những bước chân phía sau đang vang lên ngày một gần.
Tiếng xe máy nổ máy, rồ ga.
Tiếng bước chân rượt đuổi.
Long hiểu, lần này, hoặc là chạy, hoặc là gục.
⸻
Cảm ơn mọi người ủng hộ
Đăng bởi | buchaaaa |
Thời gian |