Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bài Học Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1126 chữ

Bầu trời Sài Gòn về khuya nặng trĩu mây, gió lùa qua từng con hẻm nhỏ mang theo cái lạnh thấm vào da thịt. Long ngồi im lặng trên yên sau chiếc xe của Dũng Sẹo, đầu óc vẫn quay cuồng vì những gì vừa trải qua.

Con hẻm chật hẹp dần hiện ra trước mắt, ánh đèn vàng vọt hắt lên những bức tường nứt nẻ loang lổ. Xe dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ, bên ngoài dán đầy quảng cáo cho vay nặng lãi và những mảnh giấy bạc vụn.

– “Vô đi.” – Dũng Sẹo phán gọn, không nhìn Long, đẩy cửa bước vào trước.

Long ngần ngừ vài giây, rồi cũng lầm lũi bước theo.

Bên trong căn nhà chẳng khác nào ổ chuột: nền gạch bong tróc, ghế nhựa bể chân, góc nhà lủng lẳng mấy bộ quần áo cũ. Chỉ có một chiếc bàn gỗ mục nát đặt giữa nhà, trên bàn là chai rượu trắng và vài bao thuốc đã nhàu.

Dũng ném chiếc áo khoác xuống ghế, quay lại nhìn Long đang đứng lớ ngớ giữa nhà, như một thằng nhóc lạc lối.

– “Ngồi xuống.”

Long rụt rè kéo ghế, ngồi đối diện Dũng. Cái túi hàng vẫn được nó ôm chặt, như thể buông ra là mất cả mạng sống.

Dũng châm thuốc, rít một hơi dài, mắt nheo lại như đang soi mói thằng nhóc trước mặt.

– “Mày biết vì sao tao cứu mày không?”

Long lắc đầu, tay vò mạnh ống quần.

– “Vì mày chưa đến lúc chết. Và vì mày cho tao thấy cái gan mà không phải thằng nào mới vô nghề cũng có.”

Anh ta ngả người ra ghế, nhả khói lên trần nhà:

– “Nhưng gan thôi thì chưa đủ đâu, nhóc. Muốn sống trong cái thế giới này, mày cần nhiều thứ hơn vậy.”

Long ngẩng lên, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết:

– “Em muốn học. Muốn sống. Muốn có tiền chữa bệnh cho mẹ.”

Dũng cười nhạt, ánh mắt thoáng chút thương hại nhưng lập tức biến mất.

– “Muốn sống? Muốn tiền? Vậy thì nghe tao đây. Từ giờ, mày theo tao, nhưng luật của tao, mày phải nhớ.”

Long gật mạnh, như sợ mất cơ hội.

– “Thứ nhất, không tin ai ngoài bản thân mày và tao. Ở cái chốn này, bạn bè có thể bán mày vì một cục đá, người tình có thể đưa mày vào bẫy để cứu thằng khác. Mày hiểu không?”

– “Dạ, em hiểu.”

– “Thứ hai, làm việc phải tỉnh táo, không cảm xúc, không rung động. Mày càng mềm lòng, càng chết nhanh. Khi giao hàng, khi đi thu tiền, khi xử thằng phản, mày phải lạnh hơn đá. Mày làm được không?”

Long im lặng vài giây, rồi gật đầu, mắt ánh lên tia cứng rắn.

– “Em sẽ học.”

– “Thứ ba, luôn giữ cho tao một đường lui. Dù là làm ăn với ai, dù là kèo béo cỡ nào, mày phải biết nếu bể, mày thoát kiểu gì. Không ai dạy mày điều này đâu, nhưng mày mà quên, mày chỉ còn đường chết.”

Dũng nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt sắc như dao.

– “Em nhớ.” – Long đáp, giọng trầm hơn, chắc nịch.

Dũng gật đầu, cười nhếch môi:

– “Tốt. Giờ thì đi tắm đi, mày hôi như chuột chui ống cống, lát tao còn cho mày đi bài học đầu tiên.”

Long ngẩn người:

– “Giờ luôn hả anh?”

– “Giờ luôn. Mày tưởng giang hồ cho mày ngủ yên à? Đi tắm, nhanh.”

Long đứng dậy, lúng túng tìm đường vào nhà tắm. Trong đầu nó lúc này, không còn gì ngoài lời Dũng vừa nói — “Luôn giữ cho tao một đường lui.”

Một giờ sau, Long cùng Dũng đứng trước quán bar nhỏ nằm sâu trong hẻm, ánh đèn đỏ xanh lập lòe như mắt quỷ.

Dũng chỉnh lại áo, quay qua nhìn Long:

– “Vào đó, có một thằng nợ tiền tao. Nợ lâu rồi, mà chưa chịu trả. Hôm nay, mày đi theo tao để học cách nói chuyện với mấy thằng thiếu nợ. Ngậm miệng, mở mắt to ra mà nhìn.”

Long nuốt khan, gật đầu.

Hai người bước vào quán, mùi thuốc lá, rượu bia và mùi mồ hôi quyện lại khiến Long muốn nôn.

Bên góc quán, một gã béo ị đang ngồi với mấy ả gái ăn mặc hở hang, cười hô hố, ly rượu cụng liên tục.

Dũng sải bước tới, Long theo sát sau lưng.

– “Thịnh, lâu rồi mày nhỉ?” – Dũng cười nhạt, ngồi xuống đối diện gã béo.

Gã béo thoáng giật mình, nhưng rồi cũng cười hề hề:

– “Anh Dũng, anh làm gì tới tận đây, để em tới gặp anh cũng được mà.”

Dũng rít thuốc, mắt nhìn xoáy vào gã:

– “Tao tới để lấy tiền, chứ không phải đi uống rượu.”

Không khí bàn nhậu chợt chùng xuống. Gã béo cười gượng:

– “Tiền gì anh, em…”

Chưa kịp nói hết câu, Dũng đập mạnh ly rượu xuống bàn, mảnh thủy tinh văng ra, một mảnh cứa vào tay Long khiến nó giật bắn người.

– “Mày khôn hồn thì trả, đừng để tao phải mất vui.”

Gã béo im bặt, mặt tái mét. Một lúc sau mới lắp bắp:

– “Anh Dũng, em chưa có đủ, nhưng em xin hẹn mấy hôm…”

Dũng đứng dậy, tiến lại sát gã béo, vỗ vỗ vào má gã, nụ cười lạnh như băng:

– “Ba ngày. Không đủ, tao tới bẻ tay bẻ chân mày. Hiểu chưa?”

– “Dạ, em hiểu…”

Dũng quay lưng đi, ra hiệu cho Long theo.

Ra tới cửa, Long vẫn chưa hết run. Dũng cười khẩy:

– “Mới nhiêu đó mà tái mét, thì học cái gì? Ở đời, nợ là phải đòi, mà đòi không được thì phải làm sao cho nó nhớ mày là ai.”

Long cúi đầu, giọng nhỏ:

– “Anh… sao em thấy anh dọa nó mà nó sợ vậy?”

Dũng cười, ánh mắt lóe lên sự hiểm độc:

– “Vì tao dám làm thiệt. Chứ dọa mà không làm, tụi nó coi mày ra gì? Nhớ kỹ, giang hồ sợ kẻ điên, chứ không sợ kẻ ác.”

Long gật đầu, lòng thầm hiểu thêm một bài học.

Đêm đó, khi về căn nhà cũ, Long ngồi im bên cửa sổ, nhìn ra con hẻm đen kịt. Trong đầu nó văng vẳng câu của Dũng:

“Giang hồ sợ kẻ điên, không sợ kẻ ác…”

Nó biết, muốn sống sót, phải học cách trở thành thợ săn mồi, không phải con mồi.

Cảm ơn mọi người ủng hộ

Bạn đang đọc Thợ săn mồi sáng tác bởi buchaaaa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi buchaaaa
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.