Kẻ Theo Đuôi
Sáng sớm, trời Sài Gòn xám xịt, từng làn gió ẩm thổi qua khu chợ nhỏ nằm sâu trong con hẻm ngoằn ngoèo. Tiếng xe máy nổ phành phạch, tiếng rao hàng, mùi cá tôm tanh lẫn vào mùi ớt tiêu hành, tất cả hòa thành thứ âm thanh hỗn tạp của cuộc sống.
Long đứng bên lề chợ, dựa lưng vào cột điện loang lổ quảng cáo, đôi mắt nheo lại nhìn dòng người tấp nập.
Bên cạnh, Dũng Sẹo rít điếu thuốc, khói phả vào mặt Long.
– “Hôm nay là bài học thứ hai, thằng nhóc. Đòi nợ ngoài chợ, nhìn vậy chứ chẳng dễ đâu.” – Dũng nói, giọng đều đều.
Long khẽ gật, tay nắm chặt quai chiếc túi đeo chéo cũ kỹ. Lòng nó căng như dây đàn. Đây là lần đầu tiên nó bước chân ra đường đòi tiền thiên hạ, dù chỉ đứng sau Dũng.
Dũng chỉ về phía một sạp thịt heo cuối chợ, nơi gã đàn ông mập mạp, da bóng loáng mồ hôi, đang ngồi chặt thịt phập phập.
– “Thằng đó tên Bé Tý. Nợ tao ba mươi triệu, vay gần 3 tháng chưa trả. Nói nhiều, viện lý do đủ kiểu. Mày đứng sau tao, coi tao làm việc.”
Long gật đầu, tim đập thình thịch.
Hai người sải bước tới sạp thịt.
– “Ủa, anh Dũng, sao nay rảnh ghê vậy?” – Bé Tý ngẩng lên, cười hề hề, tay vẫn lia dao chặt sườn heo.
Dũng không đáp, chỉ hất hàm:
– “Tý, chuyện cũ chưa xong, hôm nay tính sao?”
Bé Tý cười giả lả, nhìn Long đứng sau lưng Dũng:
– “Thằng nhỏ mới vô hả? Mới đi đòi nợ mà theo anh Dũng, chắc gan lắm hen?”
Dũng gằn giọng, không thèm trả lời:
– “Tiền đâu?”
Bé Tý lau mồ hôi, cười khổ:
– “Anh ơi, đợt này ế quá. Dịch dã, người ta mua thiếu không à, em chưa quay được vòng vốn. Anh cho em ít bữa…”
Chưa kịp nói hết câu, Dũng đập tay xuống bàn, con dao rớt xuống đất cái “xoảng”, thịt rơi đầy đất.
– “Mày tưởng chơi với tao mà dễ à? Tao không cần biết mày ế hay buôn may bán đắt. Mày vay tiền, thì phải trả. Giờ sao?”
Cả chợ quay lại nhìn. Bọn bán rau, bán cá, lẫn mấy bà nội trợ đang lựa thịt đều dỏng tai hóng chuyện.
Long đứng sau, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ánh mắt đảo quanh. Lần đầu tiên nó cảm nhận rõ cái thứ gọi là “uy quyền” mà Dũng tỏa ra, khiến người khác phải sợ.
Đúng lúc ấy, một thằng béo ục ịch, đầu tóc húi cua, mặt tròn như cái nia, xách túi rau từ đầu chợ chạy tới.
– “Ủa? Anh Dũng, anh Long? Hai anh đi đâu đây? Sao tới đây mà không nói em?”
Long quay lại, ngạc nhiên nhìn thằng nhóc.
– “Mày là ai?” – Long hỏi, cau mày.
– “Em nè, em Bàn Tử, ở xóm mình mà! Em hay đi giao rau cho mấy bà ngoài đây. Em coi mấy anh là đại ca đó!”
Dũng liếc xéo thằng nhóc, cười khẩy:
– “Mày mà cũng đòi làm giang hồ?”
Bàn Tử cười hề hề:
– “Anh Dũng nói đúng. Em chưa bằng các anh, nhưng anh Long mà làm đại ca, em theo liền!”
Long lúng túng:
– “Tao không có đại ca đại kiết gì hết, mày kiếm ai khác mà theo.”
– “Không! Em theo anh Long! Nhìn anh Long là em biết có số làm lớn!”
Dũng nghe vậy thì phì cười, còn Bé Tý thì như vớ được cái cớ để hoãn binh:
– “Anh Dũng, thôi mấy anh cho em thêm ba ngày đi. Có gì anh Long qua lấy, tiện cho thằng em tập nghề luôn.”
Dũng hất hàm:
– “Ba ngày. Không có tiền, đừng trách tao.”
Nói rồi, Dũng quay lưng bỏ đi, Long vội vã theo sau. Nhưng Bàn Tử lò dò chạy theo, tay vẫn xách túi rau.
– “Anh Long, em theo anh nha? Cho em làm đàn em anh đi!”
Long gắt lên:
– “Đi về, đừng có theo tao!”
– “Không! Em mà đã nói là theo, là theo tới cùng! Từ nhỏ tới giờ em mơ được làm đàn em giang hồ. Giờ gặp anh, em biết anh là người em chờ đợi!”
Dũng ngoái lại, cười ha hả:
– “Long, mày có đệ tử rồi đó. Thằng này coi vậy chứ nó lỳ lắm. Mày đuổi không được đâu!”
Long thở dài, quay sang Bàn Tử:
– “Theo tao thì khổ chứ chẳng sung sướng gì. Biết không?”
– “Biết chớ. Nhưng em theo!”
Dũng vỗ vai Long, khẽ nói:
– “Để nó theo cũng được. Mày nên biết, giang hồ mà đơn độc thì chết sớm. Có một thằng đệ trung thành cũng là tốt.”
Long nhìn Bàn Tử, thằng nhóc cười toe toét, ánh mắt sáng như đèn pha, trong đầu chỉ toàn mộng tưởng “giang hồ nghĩa khí”.
Long thở hắt ra, lẩm bẩm:
– “Tùy mày.”
Nhưng trong lòng, lần đầu tiên, Long cảm nhận được một thứ gì đó giống như… sự đồng hành, giữa cái thế giới ngầm cô độc này.
Bàn Tử hí hửng chạy theo, miệng bô bô:
– “Anh Long ơi, mai đi đâu, cho em theo nha! Em mà gặp thằng nào láo, em quánh liền!”
Long phì cười, quay sang Dũng:
– “Anh, bài học hôm nay xong chưa?”
Dũng châm thuốc, cười nhạt:
– “Mới bắt đầu thôi. Mày còn non lắm. Mà giờ có thêm thằng đệ rồi, lo mà học cho nhanh. Giang hồ không kiên nhẫn với mấy thằng chậm đâu, nhớ kỹ.”
Long siết chặt tay. Nó biết, con đường phía trước sẽ chẳng dễ dàng, nhưng ít ra giờ nó không còn bước một mình.
Truyện Thợ săn mồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | buchaaaa |
Thời gian |