Chương 3: Hành Tinh Epsilon Prime
Ánh sáng của các ngôi sao lấp lánh xung quanh tàu không gian, phản chiếu qua khung cửa sổ như những tia hy vọng yếu ớt. Đội khảo sát của Lâm Huy đã bay suốt ba ngày qua, và trước mắt họ giờ đây là Epsilon Prime – một hành tinh bị bao phủ bởi lớp khí quyển dày đặc, mang sắc xanh lục nhạt kỳ lạ.
"Lâm Huy, chúng ta sắp tiếp cận Epsilon Prime," Mai Lan báo cáo qua bộ đàm, giọng nói có chút lo lắng. "Cảm biến cho thấy có từ trường mạnh và một số bất thường ở tầng khí quyển."
"Tôi đã kiểm tra khả năng chịu đựng của tàu, nhưng cần phải cực kỳ cẩn thận," Đỗ Minh, kỹ sư trưởng của đoàn, nhắc nhở.
"Hiểu rồi," Lâm Huy đáp. "Tất cả hãy thắt chặt dây an toàn. Chúng ta sẽ vào bầu khí quyển của Epsilon Prime trong vài phút nữa."
Khi tàu bắt đầu xuyên qua bầu khí quyển, toàn bộ con tàu rung lắc dữ dội. Lâm Huy và cả đội phải bám chặt vào ghế, cảm giác như con tàu bị ném qua một cơn bão dữ dội. Màn hình hiện đầy những tín hiệu cảnh báo, nhưng Đỗ Minh không hề nao núng, vẫn điều khiển con tàu một cách khéo léo.
"Độ cao 3.000 mét… 2.000 mét… chúng ta đã vào vùng ổn định!" Đỗ Minh thông báo khi con tàu dần dần hạ cánh.
Cuối cùng, tàu đậu an toàn trên bề mặt của Epsilon Prime. Bên ngoài là một khung cảnh hoang vu, cằn cỗi. Đất đai ở đây có màu xám tro, với những ngọn núi đá khổng lồ xếp chồng lên nhau như những bức tường kiên cố, bao quanh khu vực mà họ đã hạ cánh.
Lâm Huy đứng dậy, hít một hơi sâu, rồi nhìn mọi người trong đội. "Mọi người, chuẩn bị thiết bị và sẵn sàng ra ngoài khảo sát."
Khi bước ra khỏi tàu, Lâm Huy cảm thấy không khí có gì đó lạ lẫm. Mặc dù họ đã trang bị đầy đủ bộ đồ bảo vệ, anh vẫn có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt của hành tinh này. Gió thổi qua, mang theo mùi kim loại lạ thường.
"Chúng ta bắt đầu từ khu vực phía đông, nơi có tín hiệu khoáng sản mạnh nhất," Mai Lan vừa kiểm tra thiết bị vừa nói. "Hy vọng chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó đáng giá."
Cả đội di chuyển qua địa hình gồ ghề của Epsilon Prime, nơi những vách đá nhọn hoắt và mặt đất phủ đầy những viên đá nhỏ lấp lánh kỳ lạ. Sau vài giờ di chuyển, họ đến một khu vực có màu sắc khác biệt – màu bạc sáng bóng nổi bật giữa nền đất xám tro.
"Đây rồi," Mai Lan nói, vẻ mặt hào hứng. "Cảm biến báo hiệu một nguồn tài nguyên lớn dưới lòng đất."
Lâm Huy và Đỗ Minh lập tức đào sâu vào khu vực đó. Họ phát hiện ra một mỏ khoáng sản dồi dào, chứa đựng những kim loại quý hiếm mà Trái Đất đã cạn kiệt từ lâu.
"Không thể tin nổi… Đây là một trong những nguồn tài nguyên chúng ta tìm kiếm!" Đỗ Minh phấn khích. "Nếu chúng ta có thể khai thác và tái sinh, nguồn tài nguyên này sẽ giúp chúng ta giải quyết khủng hoảng tài nguyên."
Tuy nhiên, không lâu sau, khi cả nhóm đang tiến hành phân tích mẫu khoáng chất, một âm thanh vang lên trong tai nghe của họ. "Đội khảo sát Epsilon Prime, tôi là Giám đốc Tôn Minh. Chúng tôi vừa nhận được tín hiệu báo nguy từ thiết bị của các bạn. Có chuyện gì không ổn không?"
Lâm Huy lập tức đáp. "Không, chúng tôi ổn. Nhưng cha, cha cần xem cái này… Đây là một mỏ khoáng sản khổng lồ và…"
Đột nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội. Từ bên dưới, những tia sáng xanh kỳ lạ bắn lên, lan rộng thành một lớp sóng năng lượng bao quanh khu vực khai thác.
"Đội khảo sát, rời khỏi đó ngay lập tức!" Tôn Minh hét lên qua bộ đàm, giọng ông lo lắng tột độ.
"Chạy mau!" Lâm Huy hét lên, đẩy cả đội ra xa khỏi khu vực mỏ. Mặt đất tiếp tục rung lắc, và một cột sáng xanh vọt lên cao, rực rỡ như ngọn lửa bùng cháy. Khi cơn địa chấn dịu xuống, mặt đất để lại những vết nứt sâu, và cột sáng biến mất.
Cả đội đứng im, thở hổn hển sau cơn hoảng loạn. Mai Lan lẩm bẩm, "Có vẻ như hành tinh này có một hệ thống phòng vệ tự nhiên."
"Hệ thống phòng vệ?" Lâm Huy thở dốc, cố gắng hiểu điều vừa xảy ra. "Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ hơn. Nếu Epsilon Prime có khả năng bảo vệ tài nguyên của mình, thì sẽ không dễ dàng để khai thác mà không đối mặt với nguy hiểm."
"Nhưng nếu chúng ta có thể nắm bắt cách thức hoạt động của hệ thống phòng vệ này," Đỗ Minh nói, ánh mắt lấp lánh, "chúng ta có thể tìm ra cách khai thác tài nguyên mà không làm tổn hại đến hành tinh."
Khi cả đội quay trở lại tàu, Lâm Huy ngồi trong phòng điều khiển, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Trái tim anh dâng lên niềm hy vọng mới, nhưng cũng đầy lo âu.
"Mai Lan, cậu có thể liên kết dữ liệu vừa thu thập với hệ thống tái sinh tài nguyên của chúng ta không?" Lâm Huy hỏi.
"Có thể," Mai Lan đáp, nở một nụ cười mỉm. "Nếu chúng ta giải mã được hệ thống phòng vệ của hành tinh này, chúng ta sẽ mở ra một phương thức mới để tái sinh tài nguyên mà không làm mất đi giá trị của chúng."
Lâm Huy gật đầu, quyết tâm hiện rõ trong mắt. "Tốt, chúng ta sẽ tiếp tục khám phá. Epsilon Prime có thể là chìa khóa để cứu lấy vũ trụ."
Đăng bởi | yy15529619 |
Thời gian |