thật là ngươi?
Nhìn tình cảnh bên ngoài sơn động thật khiến người nhìn thấy giật mình, Diệp Tịch không khỏi hít sâu một hơi, sau đó, hắn tiếp tục quan sát, muốn tiếp tục nhìn xung quanh một chút còn có tình huống nào khác không.
"Đó là..." Đột nhiên, ánh mắt Diệp Tịch dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ phía xa.
"Không được! Là tỷ tỷ!" Diệp Tịch bỗng nhiên nói, rồi sau đó nhanh chóng rót đầy linh khí vào Tinh La Thánh Châu...
Chỉ thấy lúc này Đoạn Nguyệt Tâm dựa vào cổ thụ, sắc mặt trắng bệt, khóe miệng còn tràn một ít máu, hơn nữa hô hấp cũng cực kỳ yếu ớt, xem ra hẳn là bị trọng thương.
Mà cách Đoạn Nguyệt Tâm không xa, lại có một tên nam tử tay cầm trường kiếm, diện mục dữ tợn chậm rãi hướng Đoạn Nguyệt Tâm khập khễnh đi tới.
"Xú Nha Đầu! Biết điều theo ta trở về Phong Nguyệt quốc làm thiếu phu nhân của Hà gia chúng ta không phải rất tốt sao? Còn không phải vì ngươi mà hai huynh đệ chúng ta phải ở chỗ này cực khổ chờ đợi năm năm!" Nam tử lúc này nhìn qua một khối thi thể nằm trên mặt đấtt, tức giận đỏ mắt hướng về phía Đoạn Nguyệt Tâm hét.
Nam tử này, khoảng hai mươi lăm tuổi, là con cháu chi thứ của Hà gia, tên là Hà Quang.
Năm năm trước, nếu không phải muốn được dòng chính Hà gia coi trọng, hắn và đệ đệ cần gì phải tự chủ động thỉnh cầu việc truy bắt Đoạn Nguyệt Tâm.
Mặc dù không có tìm được Đoạn Nguyệt Tâm, nhưng bọn hắn từ phương hướng Đoạn Nguyệt Tâm chạy trốn, truy tìm được khí tức truyền tống pháp khí của Đoạn Nguyệt Tâm lưu lại.
Bởi vì bọn họ năm đó là chủ động xin đi truy bắt Đoạn Nguyệt Tâm, cho nên trước chưa bắt được Đoạn Nguyệt Tâm, căn bản không có mặt mũi trở về, hơn nữa bọn họ biết tầm quan trọng của truyền tống pháp khí đối với Đoạn Nguyệt Tâm, cho nên hai người dứt khoát ở chỗ này há miệng chờ sung rụng, tính toán đợi Đoạn Nguyệt Tâm tự chui đầu vào lưới.
Một lần đợi, chính là năm năm.
Trong lúc chờ đợi, hai người bọn họ cũng thay phiên đi Lưu Ly Quốc cùng với các thành trì lớn xung quanh quốc gia ngầm thăm dò tung tích của Đoạn Nguyệt Tâm, nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Hơn nữa bọn họ còn ngoài ý muốn phát hiện sơn động ẩn nấp truyền tống pháp khí của Đoạn Nguyệt Tâm lại là một cái động phủ của tiền nhân lưu lại, cho nên mấy năm nay, hai huynh đệ bọn họ cũng một mực tìm kiếm biện pháp tiến vào động phủ.
Đáng tiếc mất công mấy năm, lại cũng không có tiến triển gì, cho nên bọn họ dứt khoát trực tiếp ở cửa hang bày cạm bẫy, một khi có người khác tự tiện xông vào động phủ, liền sẽ kích hoạt Dị Hỏa tự động thiêu đốt.
Loại Dị Hỏa này, rất đặc biệt, có thể thiêu đốt kéo dài nửa năm mà không tắt, hơn nữa chỉ có con cháu Hà gia bọn họ mới có thể ở bên trong Dị Hỏa tự do xuất nhập.
Nửa tháng trước, vừa vặn có người Triệu gia tình cờ phát hiện cái động phủ này cũng kích động cạm bẫy Dị Hỏa, đưa đến Dị Hỏa thiêu đốt.
Đến khi hai huynh đệ bọn họ cho là người Triệu gia sẽ biết khó mà lui, kết quả nửa tháng, bọn họ phát hiện người Triệu gia cũng không hề có dự định rời đi. Cho nên vì để che giấu tai mắt người khác, bọn họ không thể làm gì khác hơn là động thủ đem người Triệu gia toàn bộ tru diệt!
Nhưng mà, đang lúc bọn hắn tru diệt người Triệu gia, còn chưa kịp xử lý thi thể , người bọn họ chờ đợi năm năm Đoạn Nguyệt Tâm lại ngoài ý muốn hiện thân!
Bọn họ phát hiện lúc này Đoạn Nguyệt Tâm, lại đã đạt tới tu vi Chân Linh Cảnh, cùng với tu vi của hai huynh đệ bọn họ ngang hàng!
Vốn dĩ bọn họ lại cho là Đoạn Nguyệt Tâm khi nhìn thấy tình hình lúc ấy biết khó mà tiếp tục chạy trốn, không nghĩ tới Đoạn Nguyệt Tâm chẳng những không có thoát đi, ngược lại còn chất vấn bọn họ có gặp qua một thiếu niên mười bốn tuổi hay không!
Bọn họ dĩ nhiên từng thấy, thời điểm cái thiếu niên mười bốn tuổi bị người Triệu gia ném vào bên trong Dị Hỏa, huynh đệ bọn họ liền ở trong bóng tối lặng lẽ quan sát.
Nhưng làm hai người bọn họ ngoài ý muốn là, Đoạn Nguyệt Tâm sau khi biết được thiếu niên bị giết, tâm tình dường như có chút không ổn định, không có nhân cơ hội chạy trốn, cuối cùng lại cùng bọn họ giao thủ!
Bất quá Đoạn Nguyệt Tâm có thiên phú dị bẩm, cũng không có dễ đối phó như bọn hắn tưởng tượng, lại còn đem đệ đệ thực lực hơi yếu của hắn trực tiếp giết chết! Hơn nữa hắn trong lúc giao thủ cũng bị trọng thương , khiến cho hắn buồn bực không thôi!
Bây giờ, thân thể Đoạn Nguyệt Tâm chồng chất vết thương đã mất năng lực chiến đấu, là thời điểm hắn vì đệ đệ báo thù!
"Không nghĩ tới chỉ là một tên thiếu niên, lại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi như vậy! Hừ! Không theo ta trở về Hà gia, ngươi cũng đừng nghĩ chạy trốn! Vì đệ đệ của ta đền mạng đi!"
Lúc này, Hà Quang thân cũng chịu trọng thương, trong mắt hàn quang lóe lên, nâng trường kiếm trong tay, hướng trên ngực Đoạn Nguyệt Tâm đâm tới...
Đối mặt với một đòn của Hà Quang, Đoạn Nguyệt Tâm vô lực nhắm hai mắt.
Nàng không nghĩ tới chuyến này không chỉ không có đem truyền tống pháp khí thu lại, lại hại Diệp Tịch mất tánh mạng, kết quả như vậy , khiến cho trong lòng nàng cảm thấy thương tiếc cùng áy náy...
Bây giờ, cũng chỉ có xuống cửu tuyền nói lời xin lỗi với Diệp Tịch...
Ầm!
Theo một trận âm thanh vang dội từ trước mặt nàng truyền tới, nàng cũng không khỏi dùng hết chút sức lực cuối cùng, siết chặt hai quả đấm mím chặt môi, chờ đợi vận mệnh tử hình!
Nhưng là hồi lâu đi qua, nàng lại phát hiện mình lại lông tóc không tổn hại bình yên vô sự!
"Chuyện gì xảy ra?"
Nàng không khỏi mở hai mắt suy yếu, muốn xem kết quả một chút phát sinh chuyện gì.
"Diệp... Diệp Tịch?"
Nhìn Diệp Tịch phấn chấn oai hùng trước mặt, nàng kinh ngạc trong mắt thoáng qua một tia mong đợi, nhưng bởi vì thương thế quá nặng, trong nháy mắt nàng liền bất tỉnh đi...
Tỉnh lại, đã là ngày thứ ba.
"Diệp Tịch? Thật là ngươi sao?" Đoạn Nguyệt Tâm mở mắt, nhìn trên người mình đã được băng kỹ vết thương, mở miệng lầm bầm hỏi.
"Tỷ tỷ, ngươi tỉnh a!" Diệp Tịch bên cạnh một mực chờ đợi, liền vội vàng tiến lên, "Đến, trước uống ít nước."
Diệp Tịch vừa nói, vừa đem Đoạn Nguyệt Tâm chậm rãi đỡ dậy, cũng cầm bình nước trong tay đưa tới trước người Đoạn Nguyệt Tâm.
"Diệp Tịch, ngươi... Ngươi không phải là..."
Đoạn Nguyệt Tâm khẽ nhấp nhẹ một miếng nước, ngước nhìn Diệp Tịch trước mặt tinh lực dồi dào, vẫn không dám tin vào mắt mình.
Nhưng là trên người truyền tới một trận đau đớn, lại làm cho nàng không thể không tin tưởng, đây không phải là nằm mơ.
"Ta không sao, tỷ tỷ, ta còn tưởng rằng lúc ấy cứu không được tỷ đây!" Diệp Tịch mâu quang như Thiểm Thước, giơ giơ khóe miệng nói.
Lúc đó, ở trước ngàn cân treo sợi tóc, nếu là hắn chậm một giây, Đoạn Nguyệt Tâm sẽ bị tên kia giết chết...
Bây giờ suy nghĩ một chút vẫn còn sợ hãi, bất quá cũng may hắn kịp thời chạy tới, đem tên nam tử không có phòng bị kia một cước đạp chết.
"Bọn họ không phải nói ngươi bị người Hà gia ném vào bên trong Dị Hỏa sao? Vậy ngươi như thế nào tránh thoát bị Dị Hỏa thiêu đốt?" Đoạn Nguyệt Tâm ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn tiêu sái của Diệp Tịch, chậm rãi hỏi.
"Hắc hắc, bởi vì có nó." Diệp Tịch cười, đem Tinh La Thánh Châu lấy ra
"Tinh La Thánh Châu? Đây không phải là chỉ có Vẫn Thiên Cổ Vực mới có sao? Ngươi thế nào cũng sẽ có loại vật này?" Đoạn Nguyệt Tâm nhìn thấy hào quang màu u lam của Tinh La Thánh Châu lóe lên, có chút giật mình nói.
Nàng biết, một cái tiểu bối đến từ tiểu thành trì, là không khả năng sẽ có pháp khí bực này!
Thấy Đoạn Nguyệt Tâm lại biết Tinh La Thánh Châu đến từ Vẫn Thiên Cổ Vực, Diệp Tịch cũng không khỏi đối với Đoạn Nguyệt Tâm bộc phát kính nể.
Rồi sau đó, hắn trầm mắt, liền nói với Đoạn Nguyệt Tâm hắn thật sự biết sự tình liên quan tới phụ thân Diệp Thế Thiên, hy vọng thân thế thần bí của Đoạn Nguyệt Tâm có thể biết một ít tung tích của phụ thân hắn.
Đăng bởi | kyothinh91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |