Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ta phải đi

Phiên bản Dịch · 1599 chữ

Đoạn Nguyệt Tâm nghe xong, cũng là nghĩ ngợi thật lâu.

Khoảng thời gian Diệp Vấn Thiên đưa Diệp Tịch đem về Hỏa Lân thành, nàng cũng mới ba bốn tuổi, cho nên lúc đó chuyện phát sinh ở Vẫn Thiên Cổ Vực, nàng cũng không phải rất rõ.

Nhưng là sau này từ trong miệng ngoại tổ phụ nghe được lúc ấy Vẫn Thiên Cổ Vực quả thật phát sinh một trận náo động rất lớn.

Bất quá khi đó cao tầng bên trong Cổ Vực đem tin tức phong tỏa vô cùng nghiêm ngặt, cho nên tất cả mọi người không dám hỏi tới sự việc kia, cuối cùng cũng liền dần dần bị người quên lãng.

Mặc dù nàng không biết phụ thân Diệp Tịch mất tích có liên quan tới trận náo động mà ngoại tổ phụ nói hay không, nhưng nàng vẫn là quyết định sau khi trở lại Vẫn Thiên Cổ Vực, phải giúp Diệp Tịch điều tra chuyện này thật tốt.

Dù sao Diệp Tịch lại là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu không phải Diệp Tịch, nàng đã sớm mất mạng dưới tay của Hà Quang Thứ!

Ngay tại thời điểm Đoạn Nguyệt Tâm vẫn còn sửng sờ, Diệp Tịch đột nhiên tâm thần động một cái, từ trong nhẫn trữ vật đem truyền tống pháp khí lấy ra!

Nhìn thấy cái truyền tống pháp khí hình bầu dục, Đoạn Nguyệt Tâm hai mắt tỏa sáng.

"Diệp Tịch, ngươi thật sự tìm thấy nó a!" Đoạn Nguyệt Tâm mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cười lên vẫn như cũ minh diễm động lòng người.

Trước nàng còn tưởng rằng truyền tống pháp khí đã bị hai huynh đệ Hà Quang Thứ lấy đi mất, bây giờ nhìn lại chỉ số thông minh của hai người bọn họ dường như cũng không đủ dùng!

Có truyền tống pháp khí, nàng có thể nhanh chóng trở lại Vẫn Thiên Cổ Vực!

Sau khi mừng rỡ, Đoạn Nguyệt Tâm chuẩn bị đứng dậy nhận lấy pháp khí trong tay Diệp Tịch, nhưng là đau đớn ở bụng truyền tới , khiến cho nàng toát ra mồ hôi lạnh!

Một kiếm ở bụng kia là thời điểm cuối cùng nàng cùng Hà Quang Thứ phân thắng bại lại bị trúng chiêu của hắn , mặc dù không có tổn thương nơi trọng yếu, nhưng vết thương lại cực sâu, chỉ cần thoáng dùng lực, sẽ truyền tới đau đớn như dao cắt.

"Tỷ tỷ, ngươi trước chớ lộn xộn, ngươi thụ thương nặng như vậy, vẫn không thể tùy ý hoạt động." Diệp Tịch một bên ân cần nói, vừa chậm rãi đỡ Đoạn Nguyệt Tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

"Diệp Tịch, vết thương của ta... Ngươi băng bó như thế nào..." Đoạn Nguyệt Tâm cảm thụ băng vải quấn chặt bụng, vốn khuôn mặt trắng nõn như trứng ngỗng lại không khỏi dâng lên một tia mắc cở đỏ bừng.

Nàng minh bạch, muốn băng bó vết thương cho nàng, khẳng định cần phải cỡi bỏ y phục của nàng mới được.

Bất quá nàng luôn cho mình thanh lãnh, lần này lại không có tức giận, ngược lại cảm thấy loại cảm giác này đặc biệt ấm áp, để cho trái tim thiếu nữ của nàng không khỏi đập loạn!

" Ừ... Ta..." Bị Đoạn Nguyệt Tâm hỏi thẳng như vậy, Diệp Tịch không khỏi có chút ấp úng.

Xác thực, lúc ấy dưới tình thế cấp bách, hắn là đem quần áo Đoạn Nguyệt Tâm cởi ra sau đó mới băng bó vết thương thật kỹ, mặc dù Đoạn Nguyệt Tâm quả thật rất mê người, nhưng hắn cũng không có hành động không an phận gì.

Rồi sau đó, Diệp Tịch bình tĩnh nâng mắt : "Tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, ta không phải là cái loại tiểu nhân lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi."

Nhìn ánh mắt Diệp Tịch trong suốt bộ dáng nghiêm trang, Đoạn Nguyệt Tâm không khỏi cười khúc khích, " Ngốc, lúc ấy ta cũng thụ thương nghiêm trọng vậy, coi như ngươi nghĩ chiếm tiện nghi ta, ta cũng sẽ không biết..."

Sau khi nói xong, nàng cảm giác bởi vì mới vừa rồi hoạt động, đưa đến vết thương chảy ra không ít máu, đã thấm ướt băng vải.

"Diệp Tịch, mới vừa rồi ta động tới vết thương, nhanh giúp ta đổi một chút băng vải." Đoạn Nguyệt Tâm hướng về phía Diệp Tịch nói.

Mà nay, đối với Diệp Tịch, nàng không chỉ bỏ xuống phản cảm với nam nhân, ngược lại, trong lòng nàng có một loại cảm giác muốn cùng Diệp Tịch thân thiết.

Đây là mười mấy năm qua, nàng lần đầu tiên cảm thụ được loại cảm giác này.

" Ừ... Cái đó..." Diệp Tịch đột nhiên có chút ngượng ngùng đứng lên, nếu là đổi lại người thường, hắn nhất định sẽ không chút do dự đáp ứng mà đổi băng vải.

Nhưng là trước mặt một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành như Đoạn Nguyệt Tâm, hơn nữa từng là một người thanh cao không thể thân cận như vậy.

Bây giờ Đoạn Nguyệt Tâm chuyển biến thái độ , khiến cho hắn có chút không biết làm sao.

"Còn cái này cái nọ, còn không giúp ta đổi băng vải, chắc ta phải mất hết máu a." Đoạn Nguyệt Tâm thúc giục.

"Ồ!" Diệp Tịch nghe xong, liền vội vàng lấy băng vải ra, lần nữa đem Đoạn Nguyệt Tâm đỡ dậy, nhẹ nhàng đem váy áo từ chân nàng vén lên.

"Còn rất thông thạo nha!" Đoạn Nguyệt Tâm cười nói, muốn mượn chuyện này trêu chọc Diệp Tịch một chút.

"Ta..." Diệp Tịch nghe được lời nói của Đoạn Nguyệt Tâm, giống như một tên trộm trong lúc trộm đồ bị người phát hiện, trong lòng không khỏi run rẩy một chút.

"Tỷ tỷ, Diệp Tịch mạo phạm..." Nhìn thấy tấm lưng trắng tinh như ngọc không có một chút tỳ vết nào của Đoạn Nguyệt Tâm, xuất phát từ bản năng của nam nhân, Diệp Tịch không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Hắn cố kìm nén không ngừng gia tốc nhịp tim, đem cái băng vải lúc đầu cẩn thận gở xuống.

Lúc trước thời điểm lần đầu tiên băng bó cho Đoạn Nguyệt Tâm, tim hắn cũng không có đập rộn lên, nhưng chẳng biết tại sao lần này nội tâm lại có một loại xao động khác lạ.

"Diệp Tịch, sau lưng của ta đẹp mắt không?" Đoạn Nguyệt Tâm ngôn ngữ uyển chuyển nói, cũng muốn nhờ vào đó dời đi sự chú ý, tiêu giảm vết thương truyền tới đau đớn.

"Đẹp mắt." Diệp Tịch trả lời không chút suy nghĩ.

"Vậy ngươi xem liền không có suy nghĩ gì sao?" Đoạn Nguyệt Tâm tiếp tục không buông tha nói, giọng xen lẫn vẻ thất vọng.

" Ừ... Có." Diệp Tịch do dự một chút, băng vải trên tay cũng không khỏi dừng một chút.

"Có suy nghĩ gì?" Đoạn Nguyệt Tâm hoi nâng mày liễu, truy hỏi Diệp Tịch.

"Nghĩ... Cưới tỷ tỷ về làm thê tử..." Diệp Tịch nói xong, mặt không khỏi đỏ lên

Ai không nghĩ sẽ cưới được thê tử xinh đẹp như vậy a, hơn nữa còn thanh tân thoát tục không thể tả.

"Phốc xuy!" Đoạn Nguyệt Tâm lần nữa bị lời nói Diệp Tịch chọc cười, bất quá sau đó, ánh mắt nàng lại đột nhiên ảm đạm không ít.

Nghe được Diệp Tịch nói muốn cưới nàng như vậy, trong lòng nàng không khỏi xông lên một cổ bi thương khó tả.

Nàng biết, chính mình sắp phải rời khỏi chỗ này, trở lại nơi làm vô số võ giả muốn đến, nhưng lại muốn mà không được, Vẫn Thiên Cổ Vực.

Vốn nghĩ nàng trở về cùng ngoại tổ phụ gặp lại là một sự tình vui vẻ, nhưng là chẳng biết tại sao, nội tâm lại lại có một tia không muốn cùng u buồn.

"Thế nào, tỷ tỷ? Rất đau sao?" Diệp Tịch thấy Đoạn Nguyệt Tâm đột nhiên không nói lời nào, cảm giác có chút không đúng lắm, vì vậy thả chậm tốc độ quấn quanh, nhỏ giọng hỏi.

"Không... Không có gì, ngươi tiếp tục đi." Đoạn Nguyệt Tâm thu hồi suy nghĩ, giọng lại trở nên thanh lãnh.

Nàng biết rõ cảm xúc bản thân vừa rồi dao động phập phồng , là do thiếu niên phía sau này đưa tới.

Tuyệt đối không ngờ rằng, chỉ sống chung không tới mười ngày, chính mình lại đối với thiếu niên này có một loại rung động không nói nên lời.

Bất quá nàng biết rõ mình cùng Diệp Tịch sẽ không có kết quả gì, dù sao nàng cuối cùng vẫn phải trở về Vẫn Thiên Cổ Vực. Mà Diệp Tịch, cho dù thiên phú không tệ, nhưng một người con đường trưởng thành quá mức lận đận, vô số người có thiên phú xuất chúng giống như hắn vậy, cuối cùng đều không thể bước vào Vẫn Thiên Cổ Vực mà nửa đường chết yểu.

"Diệp Tịch, ta muốn đi."

Chờ sau khi Diệp Tịch giúp nàng băng bó xong, nàng quay đầu nói với Diệp Tịch, bên trong ánh mắt thiếu nữ hiện lên vẻ tĩnh mịch, xen lẫn một tia không dễ dang phát tác không nỡ cùng không muốn xa rời .

Bạn đang đọc Thông Thiên Đế Tôn edit của Đoạn Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kyothinh91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.