Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Màn Thần Kỳ

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

“A, vô tri chính là vô tri! Gần chết đến nơi thế nhưng còn muốn cùng lão tử giả bộ, giữ phế vật như ngươi lại cũng là vô dụng, ngoan ngoãn chịu chết đi!” Diệp Phi Vân cười nhạo một tiếng, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh.

Hắn thấy, Diệp Tịch trở thành phế vật, cùng một người chết cũng không khác biệt.

“Tiếp chiêu!” Diệp Phi Vân mượn thế xông tới, giương nanh múa vuốt nói!

Hô……

Nhưng kết quả lại ra ngoài hắn dự kiến, hắn cứ nghĩ chính mình ra chiêu không sơ hở, thế nhưng lại uổng công!

Phải biết hắn xuất ra chiêu này nhanh như thiểm điệm, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong nháy mắt, người bình thường căn bản không có thời gian kịp phản ứng, mà Diệp Tịch không chỉ thành công né tránh công kích, thậm chí còn vòng qua phía sau hắn!

Băng!

Còn không đợi Diệp Phi Vân phục hồi tinh thần lại , bỗng nhiên một cổ kình lực trực tiếp nện vào phía sau lưng Diệp Phi Vân!

“A!”

Sau lưng truyền đến kình lực mạnh mẽ cùng với tiếng gân cốt vỡ vụn kịch liệt đau đớn, làm cho Diệp Phi Vân kêu thảm một tiếng, nhất thời bổ nhào xuống đất!

Sau khi Diệp Phi Vân ầm ầm ngã xuống đất , phát hiện chính mình thế nhưng lại không còn sức để động đậy……

Không ai có thể nghĩ đến, trong chớp mắt một thiếu niên còn thanh thế bức người uy phong lẫm liệt, thế nhưng chớp mắt tiếp theo hơi thở lại mong manh không thể nào nhúc nhích.

“Diệp phi vân, ngươi thua.” Diệp Tịch rũ mắt nhìn Diệp Phi Vân đang nằm thoi thóp run rẩy không ngừng trên mặt đất nói.

“Đây……”

Đinh Thuận đứng cách đó không xa nhìn đến vừa rồi Diệp Phi Vân còn tràn đầy tự tin thế nhưng trong nháy mắt lại thua, nhất thời nghẹn lời, hai mắt dại ra, hai chân cũng không tự chủ mà run rẫy.

“Này…… Đây thực sự là thực lực của một phế vật thức tỉnh ra nhất giai phế mạch sao?!”

Hắn tuyệt đối không có nghĩ đến Diệp Phi Vân sẽ thua, càng không nghĩ tới còn thua chật vật đến vậy!

Nhưng sự thật chính là sự thật, sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng chạy tới bên cạnh Diệp Phi Vân.

“Phi…… Phi Vân thiếu gia…… Ngài…… Ngài không sao chứ?”

Sau khi nâng Diệp Phi Vân đang thoi thóp dậy,hắn thương tiếc mà lại dè dặt hỏi.

Nếu như thiếu gia thực sự có cái gì sơ xuất, phỏng chừng gia chủ sẽ giết cái tên nô tài như hắn mất!

Lúc này, khóe miệng Diệp Phi Vân vẫn còn run rẫy,hơn nữa thỉnh thoảng còn phun ra một chút máu, nửa ngày cũng chưa có thể nói ra được chữ nào, người không biết còn tưởng rằng hắn bị bệnh động kinh phát tác.

Thấy Diệp Phi Vân chật vật như thế, Đinh Thuận tức khắc nhíu mày, hướng Diệp Tịch trừng mắt.

“Khụ…… Khụ khụ!!”

Lúc hắn vừa định mở miệng cùng Diệp Tịch tranh luận, Diệp Phi Vân đột nhiên ho kịch liệt!

Rất rõ ràng, công kích vừa rồi của Diệp Tịch, đã chấn lục phủ ngũ tạng của hắn bị thương.

Ho khan xong, Diệp Phi Vân cũng không có sức lực để nâng mi, nhưng lại có thể thấy được trong hai mắt hắn đã hoàn toàn tràn ngập sợ hãi.

“Mau…… Trở về……”

Rốt cuộc, từ hắn trong miệng hắn chậm rãi phun ra ba chữ, ngắn ngủn có ba chữ, lại giống như hao phí toàn bộ sức lực của hắn, sau khi nói xong, lại lần nữa ngất đi……

Nhìn thấy Diệp Phi Vân bị thương thành như vậy, Đinh Thuận vừa sợ hãi vừa đau lòng, vội vàng đem Diệp Phi Vân đặt lên vai.

“Ngươi giỏi lắm Diệp Tịch, ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng của việc đả thương Phi Vân thiếu gia không? Hừ, nói cho ngươi biết, gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Đinh Thuận nâng Diệp Phi Vân ra sân sau, quay đầu hung tợn nói.

Nhưng khi hắn nhìn đến Diệp Tịch đứng trong viện nâng mắt nhìn hắn, liền sợ tới mức vội vàng nâng Diệp Phi Vân nhanh chóng rời đi, hắn chính là mới được chứng kiến qua thực lực khủng bố của Diệp Tịch, nếu còn lưu lại, phỏng chừng phải đem mạng hắn nhập vào.

“Đinh Thuận nói không có sai, Diệp Phi Vân hiện tại là thiên tài của Diệp gia , mà ta ở trong mắt bọn họ đã trở thành phế vật, nếu không nhanh đột phá, chứng minh thực lực của bản thân, khẳng định càng ngày sẽ càng nhiều người khi dễ ta!”

Diệp Tịch siết chặt nắm đấm âm thầm nghĩ ngợi nói, mà nay, chỉ có nắm chặt thời gian đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, tập ra võ kỹ, mới có thể không bị động khi bị người khác khi dễ!

Kết quả thức tỉnh ra nhất giai phế mạch, hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tộc nhân đối với hắn, không chỉ bị các trưởng lão vứt bỏ, thậm chí ngay cả những người ngày thường thực lực thiên phú kém hơn so với chính mình, cũng chạy tới khi dễ hắn.

Nghĩ đến đây, vốn dĩ trên mặt Diệp Tịch vẫn còn mệt mỏi, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, hắn cũng lần nữa minh bạch một cái đạo lý, ở thế giới này, chỉ có cường giả, mới có thể được người khác tôn trọng, chỉ có thực lực, mới có thể chặn miệng của tiểu nhân!

Sau khi trở lại trong phòng, hồi tưởng lại lúc cùng Diệp Phi Vân giao thủ cặp mắt lộ ra dị năng cường đại, thật lâu trong lòng hắn không thể bình tĩnh.

Cũng làm hắn lần nữa nhớ tới lúc thức tỉnh linh mạch đột nhiên trong đầu xuất hiện cặp cự mắt kia.

“Không nghĩ tới hai mắt của ta thế nhưng có thể tiếp nhận được linh khí ăn mòn, hơn nữa vừa rồi khi giao chiến, linh khí vẫn là hướng hai mắt tự động hội tụ, nếu ta chủ động hấp thụ linh khí đưa vào hai mắt, sẽ phát sinh ra chuyện gì?”

Linh cảm chợt lóe, lại hiếu kỳ, hắn chuẩn bị nghiệm chứng ý nghĩ của chính mình, bắt đầu thúc giục linh khí hướng về phía hai tròng mắt……

Ngay lúc giọt nhỏ linh khí hướng tới hai tròng mắt trong nháy mắt, một màn thần kỳ xuất hiện!

Trong tầm mắt, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng!

Không thể tưởng tượng được chính là, tầm nhìn của hắn không chỉ có nhìn rất xa, thậm chí ngay cả mọi thứ phía sau đều có thể nhìn thấy rõ ràng, 360 độ không có góc chết!

Nắm giữ tầm nhìn không góc chết, đối với võ giả có năng lực thực chiến chính là được đề cao a!

Hơn nữa theo linh khí tiếp tục chuyển động, tầm mắt nhìn càng ngày càng rõ ràng!

Ngay cả lá cây cách xa mấy chục mét,tất cả chi tiết hoa văn trên đó đều bị hắn thu hết vào trong mắt!

Hơn nữa tầm mắt còn có thể đạt được chỗ tốt, tất cả động tĩnh của mọi vật, đều bị hắn phát hiện tức khắc!

“Đây…… Đây cũng quá trâu bò đi?!” Diệp Tịch khó có thể ức chế được nội tâm kích động, hưng phấn nắm tay nói.

Lại liên tưởng đến lúc cùng Diệp Phi Vân giao thủ, sức phản ứng cùng với hiểu rõ lực đạo của chính mình khác hẳn với người thường, hắn lại lần nữa tin tưởng thiên phú của bản thân tuyệt đối là được mở rộng mà không phải cái gì phế vật!

Chỉ là vì cái gì mà chính mình thức tỉnh ra nhất giai phế mạch, hắn còn có chút mơ hồ không rõ ràng, suy đoán trước mắt chính là khả năng bị cặp cự mắt kia đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắn lập tức đem linh khí thu hồi, hắn biết đây là bởi vì linh lực tiêu hao quá độ mới có thể xuất hiện triệu chứng này.

“Xem ra trước mắt tu vi của ta còn thấp, còn không thể quá mức dựa vào năng lực này của đôi mắt, nhưng tuyệt đối có thể trợ giúp cực lớn cho sức chiến đấu của ta!”

Việc cấp bách, vẫn là nắm chặt thời gian đột phá tu vi của chính mình, bằng không cho dù hai mắt có công năng thần kỳ, cũng sẽ bởi vì tu vi thấp cùng với linh khí không đủ mà lực bất tòng tâm.

Đạt được kết luận này, hắn cũng bắt đầu vận chuyển công pháp tu luyện, tính toán đem linh lực tiêu hao khôi phục lại.

Nhưng mà, lúc hắn câu thông đan điền trong nháy mắt, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe, ý thức nháy mắt bị cuốn vào bên trong một cái phạm vi mênh mông!

Bạn đang đọc Thông Thiên Đế Tôn edit của Đoạn Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kyothinh91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.