Trực Diện Cự Mắt
Đột nhiên đi vào một không gian trống trải, mênh mông vô tận, rộng lớn bát ngát,cái đầu tiên đập vào mắt Diệp Tịch, chính là cặp cự mắt to như vại nước kia.
“Đây chẳng phải là cặp cự mắt xuất hiện ngày hôm đó sao!” Diệp Tịch có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy cặp cự mắt cũng xuất hiện trong không gian này.
Hai con ngươi to lớn, trôi lơ lững trên không trung, tản ra từng luồng ba động khiếp người.
Ba động truyền đến, kèm theo một loại uy áp vô hình, khiến trong lòng Diệp Tịch cảm thấy từng trận áp bách, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nhưng hắn cưỡng ép ổn định tâm thần, cẩn thận đánh giá tỉ mỉ cặp cự mắt này.
Tập trung nhìn, chỉ thấy chính giữa cặp cự mắt, có một vòng sáng màu tím nhạt cấp tốc lượn vòng, mà ở trung tâm vòng sáng lại không ngừng cuồn cuộn xuất ra từng chuỗi phù ấn uyển chuyển.
Phù ấn trôi nổi tự do, một khi chạm vào hắn, đột nhiên biến thành một cổ linh khí chui vào trong cơ thể hắn!
Linh khí nhập thể, tức khắc làm cho tinh thần của hắn thoải mái một trận!
“Chẳng lẽ những phù ấn này đều là từ linh khí tạo ra? Như vậy chẳng phải là ta có thể sử dụng nó để tu luyện?”
Phát hiện này, làm hắn kích động không thôi, nháy mắt lập tức muốn vận chuyển công pháp để tu luyện.
Quả thật không ngoài hắn dự đoán, trong nháy mắt công pháp chuyển động,nguyên bản những cái phù ấn còn đang lộn xộn bỗng nhiên giống với linh khí tự nhiên lúc trước, lập tức bị công pháp lôi kéo như thủy triều tiến vào trong đan điền của hắn.
Mấu chốt là, những phù ấn do linh khí tạo ra này, đều cực kỳ tinh thuần, ít nhất phẩm chất so với linh khí trong giới tự nhiên còn muốn cao gấp mười lần.
Nói cách khác hắn tu luyện một ngày ở đây, bằng tu luyện mười ngày ở bên ngoài!
“Không nghĩ tới Diệp Tịch ta trong họa có phúc, chiếm được một nơi tu luyện tốt như vậy, hơn nữa thân thể cùng với thị lực lại được tăng mạnh, phỏng chừng nếu ta thức tỉnh ra ngũ giai linh mạch, thiên phú cũng chưa chắc có thể cao như vậy a!”
Đến lúc này, Diệp Tịch rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, cũng hoàn toàn từ trong uất ức thức tỉnh ra nhất giai phế mạch mà đi ra.
Tiếp theo, hắn tiếp tục vận chuyển công pháp, điên cuồng hấp thu những phù ấn huyền ảo mang linh khí tinh thuần trong không gian này……
Bất tri bất giác, một ngày đi qua.
Đột nhiên, hắn cảm thấy đan điền bỗng nhiên run lên,một cổ nhiệt lưu từ trong đan điền của hắn nhanh chóng lan tràn tới toàn thân, làm hắn không kịp định thần.
“Đột phá sao?”
Diệp Tịch mở hai tròng mắt, cũng trong nháy mắt phát lực đem linh khí triệu tập đến lòng bàn tay, một cổ linh khí đột nhiên từ trong lòng bàn tay quét ra!
“Thật sự đột phá!” Vẻ hưng phấn từ trong mắt Diệp Tịch hiện lên!
Hắn biết chỉ có sau khi đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, mới có thể đem linh khí trực tiếp phóng ra ngoài!
Chỉ là hắn không hề nghĩ tới thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã đột phá!
Dựa theo trình độ thiên phú của hắn lúc trước mà nói, phỏng chừng đột phá đến Tiên Thiên Cảnh nhanh nhất cũng phải mất một tháng thời gian.
Chính là hắn ở trong không gian này tu luyện mới một ngày, liền trực tiếp đột phá, thật sự là ngoài dự kiến của hắn!
Đứng dậy, hắn đi đến bên cạnh cự mắt.
Nguyên tưởng rằng bị cự mắt này hủy hoại tiền đồ cả đời, hiện giờ lại mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ như vậy, đây chính là điều hắn bất ngờ nhất.
Nhưng thời điểm hắn lần nữa nhìn kỹ cự mắt, lại phát hiện chính giữ hai cự mắt, nguyên bản vòng sáng màu tím nhạt bên ngoài kia, lại nhiều một cái vòng sáng giống nhau.
Hơn nữa tốc độ phóng thích phù ấn của hai cái vòng sáng cũng nhanh hơn lúc trước.
“Chẳng lẽ càng nhiều vòng sáng thì tốc độ sản xuất ra phù ấn càng nhanh? Năng lực của cự mắt này, cùng tu vi của ta biến hóa có quan hệ?”
Nghĩ đến đây, Diệp Tịch đối với năng lực sau này của cặp cự mắt cũng là tràn ngập chờ mong.
Hắn tin tưởng có cự mắt hỗ trợ, hơn nữa chính mình tiếp tục nỗ lực tu luyện, tốc độ tiến bộ khẳng định sẽ vượt xa người khác!
“Hắn tiến vào không gian này không sai biệt lắm khoảng một ngày, hơn nữa chính mình lại vừa đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, còn cần rất nhiều thời gian để củng cố căn cơ, nếu chỉ vì đột phá cảnh giới mà không chú ý xem thân thể có tiếp thụ được nhiều lực lượng không, rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại.”
Từ nhỏ đến giờ hắn đều tự lập , tâm tính so với những người cùng thế hệ thành thục hơn rất nhiều, cho nên hiện tại hắn cũng không vội ở chỗ này hấp thụ linh khí, nếu không rất có thể sẽ làm tổn thương đan điền.
Vì thế hắn liền thu hồi ý thức, một lần nữa mở to mắt nhìn, phát hiện chính mình đã về tới hiện thực.
“Được rồi, rốt cuộc có thể an tâm mà ngâm nước nóng đổi một thân quần áo sạch sẽ.” Diệp Tịch đắm chìm trong vui sướng, nhìn đến một thân bụi bẩn của mình trong gương, không khỏi âm thầm ngẫm nghĩ.
“Diệp Tịch!!”
Đột nhiên, âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
“Vân Tâm? Nàng tới xem ta ư?”
Diệp Tịch nghe thấy âm thanh này trên mặt lập tức mang ý cười, cũng không vội vàng tắm rửa, tông cửa xông ra, định vui vẻ nói cho Diệp Vân Tâm biết thiên phú của hắn vẫn còn!
“Vân Tâm!” Nhìn đến dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Vân Tâm, trên mặt Diệp Tịch hiện ra vui mừng.
“Vân Tâm?! A! Vân Tâm là tên ngươi có thể kêu sao?!” Nhưng mà Diệp Vân Tâm cũng không có cho Diệp Tịch một sắc mặt tốt, ngược lại lộ ra vẻ mặt ghét bỏ cùng khinh thường nói.
“Chậc chậc chậc, ngươi mấy ngày rồi đều không có tắm qua? Quần áo dơ bẩn như vậy thế nhưng vẫn còn mặc ở trên người! Tiểu thư, nhanh, nói với hắn xong, chúng ta lập tức đi ra ngoài hít thở không khí trong lành!” Nha hoàn tùy thân của Diệp Vân Tâm Thúy nhi, vội vàng đem cái mũi che lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Diệp Tịch, lộ rõ biểu tình phiền chán.
Nhìn thấy thái độ của hai người đang đứng trong viện, Diệp Tịch không khỏi giật mình.
Diệp Vân Tâm đã từng như chim nhỏ cả ngày nép vào người hắn, đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng, thế nhưng hôm nay lại lộ vẻ mặt này với hắn?
Thấy Diệp Tịch muốn nói lại thôi, bộ dáng mờ mịt, Diệp Vân Tâm tựa hồ có chút đắc ý, nâng mi nói:
“Diệp Tịch, ngươi có đoán được ta thức tỉnh mấy giai linh mạch không?”
“Tiểu thư a, ngài cũng đừng khó xử tên phế vật nhất giai phế mạch này!” Thúy nhi liếc nhìn Diệp Tịch một cái, cố ý đề cao âm lượng châm chọc Diệp Tịch nói.
Diệp Vân Tâm nghe xong cũng che miệng cười, tựa hồ phi thường hưởng thụ việc Thúy nhi châm chọc Diệp Tịch.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Tịch trong lòng phát lạnh, không khỏi ẩn ẩn đau lòng, tuy rằng hai người bọn họ là do trưởng bối tự đính hôn, nhưng trải qua nhiều năm kết giao, hắn đối với Diệp Vân Tâm cũng có rất nhiều hảo cảm.
Nhưng hắn cũng ý thức được, Diệp Vân Tâm hiện tại, đã không phải là Diệp Vân Tâm dịu dàng động lòng người lúc trước.
Tuy rằng hắn biết chính mình thức tỉnh ra nhất giai phế mạch nên đã bị Diệp gia hoàn toàn vứt bỏ, nhưng hắn cũng không có nghĩ đến Diệp Vân Tâm là thanh mai trúc mã với mình thế nhưng cũng là loại người nịnh bợ!
Thấy Diệp Vân Tâm như vậy, làm trái tim của hắn trở nên băng giá không thôi, nữ nhân như vậy, không cần thiết phải giữ lại.
“Nếu hai vị không có việc gì nói, liền mời trở về đi thôi.” Diệp Tịch hờ hững liếc mắt nhìn các nàng một cái, ngữ khí lạnh băng nói.
Rồi sau đó, hắn liền quay đầu phẫy tay áo, chuẩn bị về phòng.
“được lắm Diệp Tịch tên phế vật này, ngươi biết ta hôm nay tới tìm ngươi là vì chuyện gì sao!?” Diệp Vân Tâm đuổi theo, tức muốn hộc máu nói.
Nhìn Diệp Tịch tuy đã trở thành phế vật thế nhưng còn bày ra thái độ như vậy, lửa giận của nàng tức khắc liền nổi lên!
Phải biết rằng, lúc Diệp Tịch còn là thiên tài cũng không có tỏ thái độ như vậy đối với nàng a!
Càng nghĩ trong lòng nàng càng sinh khí, lập tức đi đến trước mặt Diệp Tịch, cố gắng nâng bộ ngực ngạo kiều cao vút, chặn đường đi của Diệp Tịch!
Đăng bởi | kyothinh91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |