Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Sau ba tiếng ‘que cời lửa’ vừa buột miêng thốt lên, Hàn Thịnh Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy cái tên này quá chuẩn xác. Đợt trước lúc về quê tu sửa từ đường của Thiên Nhất Phái, Hàn Thịnh Vĩ luôn giúp ông lão Hàn nhóm lửa nấu cơm, lúc ấy từng dùng cây gậy gỗ giống như cây này để chọc bếp lò.

Lý Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay anh một lúc lâu, trên mặt biểu hiện nụ cười gượng gạo: “Nhìn có vẻ rất bẩn, nếu không thì cứ ném ra ngoài trước đã nhé?”

Hàn Thịnh Vĩ siết chặt cây gậy trong tay, tuy ngữ điệu hòa nhã nhưng không chịu nhả ra: “Khó lắm mới nhặt về, một lúc nữa tôi lau là được.” Tuy Lý Nguyệt Nhi nhìn có vẻ rất nhiệt tình lại lương thiện, nhưng trong tình huống quái lạ ở đây thì Hàn Thịnh Vĩ không dám tin tưởng ai cả. Nếu không phải cảm thấy một mình ở bên ngoài càng nhanh chết hơn thì có thế nào đi chăng nữa anh cũng không trở về thôn.

Giằng co mất vài phút, cuối cùng Lý Nguyệt Nhi lùi một bước: “Trước cứ vào trong đã.”

Nhà Lý Nguyệt Nhi vừa bước vào cửa là tới phòng khách, cô ta chỉ về phía bên phải căn nhà và nói: “Bên kia là phòng của anh tôi, hai ngày vừa rồi anh ấy không ở nhà, anh ở trong phòng của anh ấy đi.” Tạm dừng một lát, Lý Nguyệt Nhi lại bổ sung một câu: “Anh tôi rất sạch sẽ, anh nhất định đừng để cây cậy lên giường làm bẩn đệm chăn của anh ấy.”

Hàn Thịnh VĨ đồng ý, Lý Nguyệt Nhị xoay người tiến vào phòng bếp, cầm lấy hai cây cỏ tranh cho vào bếp lò châm thêm lửa để đun nước nóng rồi xách xuống đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Anh tự lau rửa đi, lau xong rồi thì tắt đèn nhé.”

Trong nhà Lý Nguyệt Nhi không có đèn điện, chỉ có một chén nhỏ đèn dầu, Hàn Thịnh Vĩ dùng nước ấm rửa mặt qua loa rồi xé ống quần của mình thành một miếng giẻ lau, nhúng qua nước rồi lau que cười lửa một lần.

Sau khi lau đi tro đen, que cời lửa vẫn có màu đen như trước nhưng nhìn sáng bóng hơn so với trước đó, sờ lên thấy mát lạnh rất thoải mái. Hàn Thịnh Vĩ quay đầu lại nhìn lướt qua hướng phòng khách, thấy không có người đi ra thì lúc này mới cẩn thận lấy lá bùa Trừ Tà, bóc đi lớp giấy đế ở mặt trái băng dính hai mặt rồi dán chúng lên cậy gậy.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà độ rộng của lá bùa vừa đúng một vòng quanh cây gậy, Hàn Thịnh Vĩ cẩn thận dán lá bùa vào với nhau đến chỗ tay cầm mới nhẹ nhàng thở ra. Quơ quơ cây gậy trong tay, trong lòng Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nếu lỡ gặp phải chuyện gì thì anh không cần đứng gần người để vật lộn, đến lúc đó trực tiếp vung gậy lên là được.

Bê đèn dầu đi phòng ở bên phải, sát tường là một cái giường đất, mặt tường khác là cửa sổ, trên cửa sổ cũng không có rèm. Ở vị trí dựa gần cửa sổ có để một cái bàn và một cái ghế dựa, trừ những cái đó ra thì không có bất kỳ đồ vật gì khác.

Hàn Thịnh Vĩ để đèn dầu lên trên bàn, rồi đi tới giường đất lật xem phía dưới đệm chăn, nhìn có vẻ sạch sẽ và không có mùi lạ gì. Hàn Thịnh Vĩ không định cởi quần áo ngủ, nói không chừng chưa ngủ được bao lâu đã phải chạy trốn, nhưng với thời tiết này không đắp chăn cũng không được, Hàn Thịnh Vĩ ngẫm nghĩ rồi dứt khoát lật lại chăn chuẩn bị dùng mặt khác của chăn. Sau khi Hàn Thịnh Vĩ thổi tắt đèn dầu và lên giường đất, anh đặt giầy ở nơi chỉ cần ngồi dậy là dễ xỏ, lúc này mới cầm theo cây gậy lên giường đất. Hàn Thịnh Vĩ lăn lộn tới nửa đêm, sau khi nằm trên giường đất, bởi vì quá mệt mỏi đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Buổi đêm bên ngoài im ắng, không biết qua bao lâu, có một cái bóng đen xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trong nhà. Trong phòng đen đặc, cũng không biết bóng đen đó có nhìn thấy gì hay không. Qua mười phút, bóng đen rời khỏi vị trí cửa sổ và biến mất trong màn đêm. Hàn Thịnh Vĩ mơ mơ màng màng trở mình, một bàn tay kéo chăn lên vai, một tay khác nắm chặt lấy cây gậy.

Tiếng chim líu lo truyền đến, Hàn Thịnh Vĩ mơ màng mở to mắt mới phát hiện trời đã sáng. Một đêm qua đi vì quá mệt nhọc nên Hàn Thịnh VĨ ngủ rất sâu giấc, buổi sáng thức dậy đã cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực dùng mãi không xong.

Gấp xong chăn rồi đặt vào một góc ở trên giường, Hàn Thịnh Vĩ cầm theo cây gậy xỏ giày xuống giường đất rồi đi ra khỏi phòng. Lý Nguyệt Nhi đang bận rộn trong phòng bếp, thấy Hàn Thịnh Vĩ, không kịp chào hỏi thì tầm mắt đã dính lên trên cây gậy của anh.

Hàn Thịnh Vĩ cúi đầu nhìn cây gậy được anh dán hoa hòe lòe loẹt bèn cười hì hì: “Có phải đẹp hơn nhiều hay không? Cũng không lo lắng làn bẩn chăn của cô.” Lý Nguyệt Nhi khó có thể nói hết trong một lời mà nhìn anh, không phản ứng với anh nữa mà quay đầy tiếp tục bận rộn việc của mình.

“Lý Nhi, cháu thấy Đào Nhi nhà cô không?” Một người phụ nữ tầm bốn năm chục tuổi đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ còn chu choa một tiếng: “Lý Nhi, cháu kiếm được thằng bé trẻ trung này từ đâu thế? cháu đã trưởng thành rồi không cần nữa, không bằng nhường cho Đào Nhi nhà cô đi.”

Lý Nguyệt Nhi dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn bà ta: “Sáng nay Xuân Đào không tới nhà cháu.”

“Không phải sáng nay, tối hôm qua đã không thấy tăm hơi.” Trên khuôn mặt của người phụ nữ mang theo sự bất mãn: “Cũng không biết ở chỗ nào với đàn ông đi.”

Tầm mắt của Lý Nguyệt Nhi liếc về phía cây gậy của Hàn Thịnh Vĩ rồi lại rời tầm mắt: “Cháu không biết, dì Đào, quan hệ của cháu và Xuân Đào nhà dì đâu có tốt, dì sang nhà cháu hỏi làm gì?”

“Con nhóc nhà cháu đúng là đồ đầu đất.” Dì Đào trợn mắt với Lý Nguyệt Nhi rồi lại cười ha hả và bước hai bước tới trước mặt Hàn Thịnh Vĩ: “Cậu nhóc, cháu từ đâu tới thế?”

Hàn Thịnh Vĩ theo bản năng lấy cây gậy chắn trước mặt mình rồi mơ hồ trở lời một câu: “Từ bên ngoài tới.”

Có lẽ động tác của Hàn Thịnh Vĩ quá rõ ràng, cuối cùng dì Đào thấy được cây gậy trong tay anh bèn hơi tò mò tưởng cầm lấy xem: “Trên đó cháu dán cái đồ chơi gì vậy? Nhìn thế nào cũng giống như bùa vẽ quỷ.”

Hàn Thịnh Vĩ giơ lên cho dì Đào xem: “Cô đoán chính xác quá, trên cây gậy này tất cả đều là bùa Trừ Tà.”

Dì Đào vừa mới bước được nửa bước lại rụt chân lại rồi cười ngượng ngùng: “Hiện tại người trẻ tuổi hay tin mấy thứ này quá.”

Lý Nguyệt Nhi mở nắp nồi lên, trong nồi bay ra một mùi hương là lạ, Hàn Thịnh Vĩ không nhịn được quay đầu nhìn lướt qua. Dì Đào thừa dịp này bèn vộ vàng đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Xuân Đào nhà mình đi đâu rồi nhỉ?”

Lý Nguyệt Nhi khựng tay lại, ánh mắt không chịu khống chế lại hướng về tay của hàn Thịnh Vĩ lướt qua. Hàn Thịnh Vĩ giả vờ không thấy, lòng bàn tay lại càng nắm chặt hơn.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.