Hàn Hướng Nhu gãi gãi trán không biết phải nói gì, chỉ mới mất vài phút thôi mà không hiểu sao một người sống sờ sờ đã biến mất. Ngày thường Hàn Thịnh Vĩ sẽ mang bùa bên người, theo lý thuyết thì cho dù là yêu tinh quỷ quái hay quỷ hồn cũng không cách nào đưa anh đi được.
Hít sâu một hơi, Hàn Hướng Nhu giơ tay phải lên, một giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ đầu ngón trỏ, Hàn Hướng Nhu vẽ ra một lá bùa Truy Tung trên không trung rồi hô lên: “Đi!”
Lấy huyết thống làm môi giới, bùa Truy Tung hóa thành một luồng sáng đỏ bay về phía tây. Hàn Hướng Nhu lái xe bám sát theo sau, ước chừng chạy khoảng hơn mười phút, một tấm bia đá xuất hiện ở cuối con đường, trên bề mặt tấm bia viết ba chữ ‘Thôn Sơn Linh’. Mặt sau tấm bia đá là một khu rừng rậm có rất nhiều cây cối đang giương nanh múa vuốt trong gió, tựa như muốn ngăn cản người trước mắt tiến vào.
Bùa Truy Tung lẳng lặng bay ở không trung chờ Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu cầm lấy di động nhắn tin cho Lưu Thục Cầm, sau đó rút chìa khóa xe rồi đi xuống. Bùa Truy Tung cảm ứng được hơi thở của Hàn Hướng Nhu thì vui sướng bay về phía tấm bia đá, nhưng nó vừa mới tiến vào trong rừng rậm thì đột nhiên nổ tung. Hàn Hướng Nhu đứng gần khu rừng nhìn vào bên trong như đang suy tư gì.
Lúc này, Hàn Thịnh Vĩ đang ngơ ngác đứng trong một thôn xóm nhỏ, rõ ràng một giây đồng hồ trước đó còn đang hứng thú nhìn Hàn Hướng Nhu cho dã quỷ ăn, sao vừa mới hắt xì rồi ngẩng đầu lên đã thay đổi chỗ đứng đây. Nhìn thôn xóm chìm trong đêm đen, trong lòng Hàn Thịnh Vĩ giật mình lo sợ nắm lấy túi đựng bùa Trừ Tà, nơi này thấy thế nào cũng không giống là một nơi tốt lành.
“Kẽo kẹt……” Tiếng mở cửa vang lên từ phía sau, Hàn Thịnh Vĩ giật nảy mình tựa như chim sợ cành cong, anh cảnh giác nhìn về phía sân nhỏ ở đằng sau. Cửa phòng được đẩy ra từ bên trong, một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi từ trong nhà đi ra, cô ta nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ đang đứng bên ngoài sân thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Anh là ai? Đã trễ thế này còn tới thôn chúng tôi làm gì?”
Trong lòng Hàn Thịnh Vĩ âm thầm chảy xuống hai hàng nước mắt gộp thành dòng sông, anh so với ai khác đều muốn biết vì sao mình lại chạy tới nơi quỷ quái này.
Có lẽ biểu cảm của Hàn Thịnh Vĩ quá mức thê thảm nên cô gái chần chờ một chút rồi cũng rất tri kỷ tìm cớ cho anh: “Có phải anh lạc đường hay không? Trước kia cũng từng có người lạc đường tiến vào thôn chúng tôi.”
Hàn Thịnh Vĩ do dự một lát rối góp đủ lá gan hỏi: “Những người lạc đường đó hiện tại còn sống không?”
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, thế rồi tiếng cười lanh lảnh phá vỡ sự yên lặng trong thôn: “Đương nhiên còn sống chứ, sao anh lại nghĩ đáng sợ như vậy?”
“Còn sống là tốt rồi.” Hàn Thịnh Vĩ nhẹ nhàng thở ra rồi dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, chỉ cần có thể sống thì sớm muộn gì mình cũng được cứu ra.
Có vẻ như cô gái cảm thấy Hàn Thịnh Vĩ rất thú vị nên cứ cười tủm tỉm nhìn anh: “Tôi tên là Lý Nguyệt Nhi, anh tên là gì?”
Hàn Thịnh Vĩ thấy Lý Nguyệt Nhi tươi cười nên đã không còn khẩn trương như lúc đầu nữa: “Tôi tên là Hàn Thịnh Vĩ, tôi muốn hỏi một chút là làm sao mới có thể đi ra khỏi thôn của các cô?”
Lý Nguyệt Nhi chỉ vào con đường nhỏ ở phía tây: “Đi từ bên này thẳng về hướng tây là có thể. Nhưng đêm khá tối, để tôi lấy cho anh cái đèn lồng.”
Hàn Thịnh Vĩ nói cảm ơn, thừa dịp Lý Nguyệt Nhi vào nhà lấy đèn lồng, anh đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lúc. Thôn này được xây dựng dựa lưng vào núi, nơi anh đang đứng là căn nhà láng giềng gần chân núi ở chỗ cao nhất trong thôn. Phía trước có bảy tăm căn nhà, ước chừng có khoảng năm mươi đến sáu mươi hộ gia đình, chỉ có rải rác mấy nhà có thể nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ, các nhà còn lại tối đen như màn đêm tối nay.
Rất nhanh, Lý Nguyệt Nhi cầm ra một cái đèn lồng đỏ rực đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Anh đi dọc theo con đường nhỏ này nhé, tuyệt đối đừng đi sai. Cổng thôn chúng tôi có lập một tấm bia đá tên Thôn Sơn Linh, đi qua tấm bia đá kia thì anh có thể đi ra khỏi thôn.”
Hàn Thịnh Vĩ nhận lấy đèn lồng và nói cảm ơn, Lý Nguyệt Nhi nhìn sắc trời rồi nhắc nhở: “Thôn chúng tôi khá xa lại không có đèn, nếu cảm thấy đường trên núi không dễ đi thì anh trở về, trước cứ ở tạm nhà tôi một đêm, sáng mai lại rời đi sau cũng được.”
Nếu đi ra ngoài du lịch, buổi tối đi ngang qua một thôn xóm như vậy thì khẳng định là Hàn Thịnh Vĩ sẽ bỏ tiền ra tá túc. Nhưng hôm nay anh xuất hiện ở chỗ này một cách không rõ ràng, nghĩ thế nào cũng thấy quỷ dị, ý định đầu tiên chính là càng sớm rời đi là an toàn nhất.
Sau khi hai người tách ra, Hàn Thịnh Vĩ lấy di động liên tục ấn vài lần nhưng không mở được màn hình. Hàn Thịnh Vĩ buồn bực cất điện thoại, một tay cầm lá bùa một tay cầm đèn lồng cẩn thận đi men theo con đường nhỏ về hướng tây. Thôn này thoáng nhìn thì không lớn nhưng đi rất lâu rồi mà Hàn Thịnh Vĩ vẫn không nhìn thấy tấm bia đá Lý Nguyệt Nhi nói đến. Thấy hai bên đường không có nhà cửa, Hàn Thịnh Vĩ đứng ở trên con đường tối đen lại không biết làm sao.
Một cơn gió thổi qua, ngọn nến trong đèn lồng lung lay hai lần rồi dập tắt, Hàn Thịnh Vĩ hoàn toàn rơi vào bóng tối. Nếu trước kia gặp phải tình huống như này thì anh đã sớm bối rối hoảng loạn. Cũng may khoảng thời gian trước lúc anh về quê tu sửa từ đường đã từng đi theo ông nội đi bắt quỷ núi vài lần vào ban đêm nên đối với loại tình huống này tuy trong lòng Hàn Thịnh Vĩ khẩn trương lại không cảm thấy sợ hãi là bao.
Sờ sờ trong túi quần nhét đầy lá bùa, trong lòng Hàn Thịnh Vĩ yên tâm không ít. Tiếp tục đi về phía trước là không thể, đằng trước tối đen ngay cả một tia sáng cũng không có, nhìn thế nào cũng cảm thấy âm u. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là nhanh chạy trở lại thôn rồi ở nhà nhà Lý Nguyệt Nhi một đêm, tuy trong thôn không thấy an toàn nhưng ít ra ở nơi có người vẫn khiến lòng người cảm thấy an toàn hơn.
Hàn Thịnh Vĩ quay đầu để trở lại, đại khái đi được vài phút thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ phía sau. Hàn Thịnh VĨ cảnh giác, ánh mắt liếc sang bên cạnh. Chỉ tiếc hôm nay là mùng một tháng mười, ánh trăng mới nhú, ánh sáng yếu ớt chưa kịp chiếu xuống mặt đất đã bị bóng đêm cắn nuốt. Hàn Thịnh Vĩ liếc nhìn một lúc, ngoại trừ đêm đen ra thì không thấy gì cả.
Có vẻ như phát hiện ra nỗi sợ của anh, tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng lớn, khoảng cách với anh dường như càng ngày càng gần. Hàn Thịnh Vĩ vội bước hai nước, đến lúc nghe được âm thanh sắp đuổi kịp mình thì đột nhiên anh xoay người cầm lấy bùa Trừ Tà dán lên.
Một tiếng “xì xèo” vang lên, ánh sáng trắng bắn ra bao lấy một cái bóng màu đen, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong ánh sáng trắng đó, cái bóng đen nhanh chóng tiêu tán. Hàn Thịnh Vĩ nắm lấy lá bùa đang nóng lên trong tay, nhìn con đường đen đặc và cành lá lay động hai bên đường, anh hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi về hướng thôn. Đi khoảng ba bốn phút thì Hàn Thịnh Vĩ không thể không dừng chân lại lần nữa. Lần này ở phía sau không có tiếng bước chân nhưng ở đằng trước lại có một cô gái mặc váy đỏ đang ngồi giữa con đường nhỏ chải đầu, bên cạnh cô gái còn có một cái đèn lồng màu đỏ.
Hàn Thịnh Vĩ gãi gãi đầu, nhìn xung quanh cũng không thấy con đường vòng nào, chỉ có thể nương theo ánh đèn lồng lấy ra một lá bùa, sau khi chuẩn bị tâm lý sẽ thấy một khuôn mặt quỷ thì anh cầm lấy lá bùa giơ lên phía trước: “Chị gái, chị chặn đường rồi, biết nhường đường không thế?”
“Không cho, muốn thì đưa tiền đây!” Nữ quỷ không quay đầu lại nhưng lời nói lại nhanh nhẹn dứt khoát.
Trong túi Hàn Thịnh Vĩ có di động, có bùa nhưng không có tiền, anh đứng cách xa nữ hai ba mét rồi bắt đầu cò kè mặc cả: “Tôi không mang tiền, di động cũng hết pin, chờ khi nào người nhà tôi tới lại đưa cho cô được không?”
“Không được.” Cô gái đó vuốt vuốt sợi tóc, động tác rất mềm nhẹ: “Sao tôi biết anh có lừa tôi hay không chứ.”
Hàn Thịnh Vĩ siết chặt lá bùa trong tay mình, giọng nói hơi bất cần: “Tôi không có tiền đấy, cô muốn sao?”
Cánh tay cô gái đang chải đầu chợt khựng lại, bỗng nhiên cười một cách quyến rũ: “Không có tiền thì không bằng lấy thân báo đáp thế nào? Tôi còn chưa từng gả chồng đâu!” Cô gái buông cái lược gỗ khỏi tay rồi chậm rãi đứng dậy.
Hàn Thịnh Vĩ nhìn cô gái từ từ xoay người lại bèn khẩn trương nuốt nước bọt, anh không tự chủ được lùi về sau một bước. Cuối cùng cô gái kia đã xoay hẳn lại, Hàn Thịnh VĨ thở dài nhẹ nhõm đồng thời lại hơi lo lắng, tuy cô gái này có tạo hình không quá giống với trong tưởng tượng của anh nhưng làn da ở mặt và phần cổ lại giống vỏ cây, nhìn cũng rất dọa người.
Phần dưới của khuôn mặt như vỏ cây bỗng nứt ra thành một lỗ hổng: “Anh làm người đàn ông của tôi nhé?”
“Tôi không làm được!” Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đó lại không thấy sợ hãi, anh tiến lên vài bước rồi ra sức ấn bùa Trừ Tà trong tay lên trên người cô gái. Cô gái thống khổ kêu thảm thiết, đôi tay biến thành nhánh cây rồi quấn lên Hàn Thịnh Vĩ.
“Chết tiệt, hóa ra là thụ yêu!” Hàn Thịnh Vĩ bị thụ yêu đang đau lăn lộn ném tới ném lui, trong cơn hoảng loạn, anh lấy ra lá bùa từ trong túi dán lên trên nhánh cây trước ngực đang quấn lấy mình. Lá bùa không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhánh cây cũng không có dấu vết bị thương, Hàn Thịnh Vĩ gỡ ra thì thấy là bùa Lôi Kích.
Ông lão Hàn và Hàn Hướng Nhu đều dạy Hàn Thịnh Vĩ pháp quyết và chú ngữ của bùa Lôi Kích nhưng tư chất của Hàn Thịnh Vĩ chỉ bình thường, lại khá nhát gan, dùng mấy loại bùa Trừ Tà không cần thủ quyết và chú ngữ còn đỡ, giống với loại bùa Lôi Kích thì anh chưa từng thành công. Nhưng ngoại trừ bùa Lôi Kích cầm trong tay ra thì anh không có sự lựa chọn nào khác, nhánh cây trên người càng ngày càng tới gần, căn bản không có thời gian để anh tìm lá bùa khác.
Để bùa Lôi Kích kẹp giữa khe hở của nhánh cây, Hàn Thịnh Vĩ hít sâu một hơi, sau khi nhớ lại Hàn Hướng Nhu từng hướng dẫn điểm mấu chốt của bùa Lôi Kích, anh nâng tay lên nhanh chóng bấm thủ quyết, trong lòng không còn tạp niệm: “Âm dương thất tự, cực tác oán thanh, nhữ bị chấn giả, tội chi đương minh, tùy khí nhập thủ, đại tác oán thanh. Ngô phụng tam sơn cửu hầu tiên sinh luật lệnh nhiếp!”
Bùa Lôi Kích chen giữa nhánh cây xuất hiện một quả cầu sét to bằng quả bưởi, thụ yêu kêu một tiếng thảm thiết rồi quăng mạnh Hàn Thịnh Vĩ ra ngoài. Hàn Thịnh Vĩ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy lửa sét càng đốt càng cháy sáng, rất nhanh đã biến thành quả cầu lửa lớn nuốt chửng thụ yêu.
Vài phút sau, lửa sét dần dần dập tắt, một cây gậy gỗ màu đen dài khoảng một mét rơi xuống đất. Hàn Thịnh Vĩ đi qua lấy chân dẫm nhẹ một cái, vốn cho rằng gậy gỗ sẽ hóa thành tro lại không ngờ rằng cảm giác dưới chân rất cứng rắn. Hàn Thịnh Vĩ ngồi xuống sờ cây gậy thử thăm dò, cây gậy vừa bị lửa sét thiêu cháy vẫn còn nóng phỏng tay, Hàn Thịnh Vĩ thử vài lần mới cầm được nó, anh vung vẩy cây gậy cảm thấy rất thuận tay.
Tay phải cầm cây gậy, tay trái cầm đèn lồng, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều. Nương theo ánh đèn lồng, cuối cùng Hàn Thịnh Vĩ loáng thoáng thấy được thôn xóm nhỏ dưới chân núi. Men theo con đường nhỏ quanh co, Hàn Thịnh Vĩ lại lần nữa về tới cửa nhà của Lý Nguyệt Nhi, cũng không biết có phải đang đợi Hàn Thịnh Vĩ trở về hay không mà trong phòng có thắp một cây nến.
Nhẹ nhàng gõ đầu gỗ trên cửa vài tiếng, Hàn Thịnh Vĩ không cần đợi đến khi mở miệng gọi người thì cửa nhà đã được đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt. Lý Nguyệt Nhị đi ra, có vẻ như nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ trở về cũng không quá ngạc nhiên, trên mặt vẫn nở nụ cười tủm tỉm: “Không đi ra khỏi thôn được sao? Nơi đó quá tối không quá an toàn, vẫn nên chờ sáng mai đi thì tốt hơn.”
Hàn Thịnh Vĩ nhớ lại những chuyện xảy ra trên đường thì sắc mặt không được tốt cho lắm, rõ ràng thôn này có gì đó quỷ dị, mặc dù thoạt nhìn Lý Nguyệt Nhi rất thiện lương vô hại nhưng trong lòng anh vẫn rất cảnh giác.
“Có thể tạm thời ở nhà cô một lúc được không?” Hàn Thịnh Vĩ hỏi: “Nếu có thể thì tôi muốn mượn điện thoại nhà cô để liên hệ với người nhà của tôi.”
Lý Nguyệt Nhi nhìn anh mang theo vẻ xin lỗi: “Thôn chúng tôi ngay cả điện còn chưa có chứ đừng nói đến điện thoại. Không bằng anh ở nhà tôi một đêm, chờ sáng sớm mai lại đi thì tốt hơn.”
Hàn Thịnh Vĩ nói đồng ý nhưng anh lại âm thầm vắt một mảnh vải ở trên kẽ hở giữa hàng rào, lúc này mới cầm đèn lồng và cây gậy vào sân.
Lý Nguyệt Nhi đi được vài bước thì bỗng nhiên ý thức được điều gì, đột nhiên cô ta quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay anh, biểu cảm vẫn luôn tươi cười giờ đã biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ và bất an. Cô ta không tự chủ được lừi về sau một bước, hơi sợ hãi nhìn Hàn Thịnh Vĩ: “Trong tay anh là cái gì?”
Hàn Thịnh Vĩ nhìn cây gậy đen đúa trong lòng bàn tay rồi buột miệng nói theo bản năng: “Que cời lửa!”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 43 |