Phương thức đòi tiền trắng trợn không làm ra vẻ của Hàn Hướng Nhu khiến Cố Bách Nhiên kinh ngạc một giây, anh nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ cao thâm khó đoán, do dự một lúc mới hỏi: “Khoảng bao nhiêu tiền?”
Hàn Hướng Nhu kinh ngạc nhướn mày: “Phúc lợi đãi ngộ của công ty chúng ta tốt như vậy sao? Ngay cả tiền này đều chi trả?”
Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu một lát rồi châm chước hỏi: “Tiền phí công ty chi trả và chính chú ấy chi trả giống nhau không?”
Trước đó Hàn Hướng Nhu toàn gặp được nhà giàu đều tự mình báo giá làm người bớt lo. Hàn Hướng Nhu cân nhắc không chính xác giá cả thị thường là bao nhiêu, quyết định ngày mai hỏi thăm tình huống rồi nói sau, bởi vậy mà cô nói một cách mơ hồ: “Rốt cuộc xét theo cá nhân mà nói thì quan hệ đồng nghiệp có thể giảm giá, nhưng công ty chi trả thì không giống......”
Cố Bách Nhiên ngẫm nghĩ một lát: “Nếu công ty chi trả thì có hóa đơn không?”
Hàn Hướng Nhu ngơ ngác: “......” Cái đồ chơi gì vậy?
Sau khi Cố Bách Nhiên nhìn thấy biểu cảm của Hàn Hướng Nhu thì vui vẻ cười: “Thật là đáng tiếc, không có hóa đơn là tài vụ không nhập sổ sách được, bằng không thì cô vẫn trực tiếp đòi Hứa Tiểu Quân đi!” Hàn Hướng Nhu trừng cái lưng của Cố Bách Nhiên, cực kỳ muốn đá một chân vào cái mông của anh, không chi trả thì anh tốn công nói làm gì, lãng phí thời gian ngủ của tôi!
Trở lại phòng nghỉ, Hàn Hướng Nhu lấy đồ dùng của mình rồi tẩy rửa một chút mới nằm trên giường đi ngủ. Tuy trước nửa đêm Hàn Hướng Nhu đã ngủ bù nhưng sau nửa đêm càng dễ tiêu hao tinh thần và sức lực. Hàn Hướng Nhu ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, cô nằm trên giường cảm thấy toàn thân đều lười biếng, cảm giác rất thoải mái. Cô vươn tay lấy di động ở dưới gối ra, sau khi Hàn Hướng Nhu nhìn lướt qua màn hình thì lập tức mắt trợn tròn: “11 giờ rưỡi!”
“Chết mình rồi, ngủ ở công ty mà cũng đến muộn!” Hàn Hướng Nhu vội vã rời giường đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, bôi ít son môi rồi bước ra khỏi phòng nghỉ. Hàn Hướng Nhu hơi chột dạ trở lại văn phòng rồi nở nụ cười ngại ngùng vẫy vẫy tay với Khương Manh Manh, sau đó lại gần Trần Lâm nói nhỏ: “Giám đốc, em đến muộn rồi.”
Trần Lâm vừa mới buông điện thoại thì nghe đượcn tiếng nói bèn quay đầu lại, nhìn thấy cô thì hơi kinh ngạc cười nói: “Em tỉnh rồi hả? Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không?”
Hàn Hướng Nhu xấu hổ lắc đầu: “Không cần đâu, em đã ngủ cả buổi sáng rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ hơi bất an của Hàn Hướng Nhu, Trần Lâm cầm lấy tay cô kéo cô vào trong phòng trà và nói nhỏ: “Hôm nay tổng giám đốc Cố vừa đến thì nói với chị hôm qua bảo em làm thêm giờ, lúc trở về đã sau nửa đêm nên không cần chị gọi em dậy nữa.”
Lúc này Hàn Hướng Nhu mới nhẹ nhàng thở ra, cô vỗ vỗ ngực cười đáp: “Đây là lần đầu tiên em tới trễ nên hơi khẩn trương.”
Trần Lâm nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý bên này thì nhỏ giọng cười nói: “Em không giống với bọn chị, buổi tối em còn phải thường xuyên bắt quỷ gì đó nên chắc chắn không nghỉ ngơi đủ. Lần sau nếu về muộn quá em cứ nhắn WeChat cho chị, chị giúp em lấp đi. Việc trong bộ phận chúng ta chị vẫn nói được.”
“Cảm ơn chị Trần.” Hàn Hướng Nhu cười hì hì cầm thấy tay của cô: “Em sẽ cố gắng hết sức không ảnh hướng tới việc đi làm bình thường, tuy bộ phận chúng ta không nói gì nhưng nếu khiến bộ phận khác biết thì không tốt, đến lúc đó chị cũng khó xử.”
Trở lại vị trí công việc, Hàn Hướng Nhu vừa khởi động máy vừa gửi tin nhắn WeChat cho Tần Mặc hỏi giá cả của công việc này trên thị trường là bao nhiêu. Rất nhanh, Tần Mặc đã gửi tin nhắn tới: “Trừ tà đơn giản thì trên dưới trăm nghìn, nếu là gia đình khó khăn thì tùy tấm lòng của mình. Gặp được kẻ chết thay hoặc lệ quỷ hại người thì căn cứ vào trình độ khó hay dễ mà từ hai trăm nghìn trở lên, không có hạn mức cao nhất. Theo ghi chép của sự phụ tôi thì tối đa là hai triệu, cứu cả nhà bảy người bị ác quỷ quấn lấy.”
Hàn Hướng Nhu hơi khó xử gãi tóc: “Xem xét dễ dàng hay khó khăn để làm gì vậy?”
Tần Mặc trả lời: “Đường nhiên là để xem phí nhiều hay ít.”
Hàn Hướng Nhu buồn bực: “Hình như còn chưa gặp được con quỷ khiến tôi cảm thấy tốn công.”
Tần Mặc gửi một chuỗi dấu ba chấm, một lúc sau mới gửi tiếp một tin: “Vậy cần xem dùng bùa nhiều hay ít.”
Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ rồi hỏi lại: “Có đôi khi tôi đi lên đánh hai cái đã đánh cho quỷ nằm bẹp rồi, có phải không tốt hay không?”
Lần này Tần Mặc rất lâu không có động tĩnh, một lát sau anh ta mới gửi số WeChat của đạo trưởng Minh Dương: “Tôi và đạo hữu Hàn không cùng một cấp bậc, nếu không thì cô hỏi sư phụ tôi đi. Tiêu chuẩn thu phí của chúng tôi với những người giỏi như các cô không cùng cấp bậc đâu.”
Hàn Hướng Nhu thực sự rất kính nể đại sư đầy sáng tạo như đạo trưởng Minh Dương, dù sao không phải ai cũng có thể nghĩ ra ý tưởng để người tới trấn tà, mấu chốt là có vẻ như người của nhà họ Cố còn rất vui vẻ. Hàn Hướng Nhu nghĩ đến giá cả nơi này thì cảm thấy loại chuyện này cũng có thể hiểu được, bớt được vài trăm triệu đấy, nếu để cô lựa chọn thì cô cũng vui lòng trở thành thứ để trừ tà.
Sau khi kết bạn với đại sư Minh Dương, Hàn Hướng Nhu kể lại tình huống đêm qua rồi dò hỏi giá cả hợp lý. Đại sư Minh Dương biết Hàn Hướng Nhu ra tay đều là bùa cực phẩm, chỉ tính riêng bùa An Thần thì giá thị trường đã vào khoảng một trăm mấy chục nghìn, mấu chốt là dù có ra giá cũng không có người bán. Hiện giờ đạo pháp điêu tàn, bùa cực phẩm trong các môn phái các gia tộc đều hữu hạn, ai cũng tiếc bán đi bảo bối áp đáy hòm.
Đạo trưởng Minh Dương phân tích tình huống cụ thể cho Hàn Hướng Nhu và kiến nghị cô không nên tùy tiện giảm giá, với đồng nghiệp hoặc bàn bè thì có thẻ chiết khấu. Nhà người lạ mà gặp phải loại chuyện này tới cầu thì có thể tùy theo tình huống mà định giá. Nếu khách hàng không chấp nhận giá này cũng có thể mời thiên sư khác giá rẻ hơn, tiền nào của nấy, bà cốt ở nông thôn chỉ mất một nghìn là có thể đến tận cửa phục vụ, có một số thiên sư đứng đầu tiêu phí mấy trăm vạn còn chưa chắc đã mới đến được.
Sau khi Hàn Hướng Nhu xem xong liền khen ngợi đại sư Minh Dương, nói đến Thiên Nhất Phái một ngàn năm truyền thừa thì bản thân đã có giá trị với số tiền này. Mỹ mãn nói cảm ơn với đạo trưởng Minh Dương xong, đang chuẩn bị đóng WeChat thì nhìn thấy đạo trưởng Minh Dương gửi một tin nhắn WeChat tới: “Lão đạo muốn mua một ít bùa cực phẩm từ đạo hữu Hàn, không biết có tiện hay không?”
Hàn Hướng Nhu sớm đã có dự định bán bùa, rốt cuộc thì do bùa cực phẩm khan hiếm nên giá chỉ có cao chứ không thấp. Đối với người khác mà nói thì loại này là thứ ngàn vàng khó cầu nhưng mình chỉ ngồi xếp bằng một ngày là có thể vẽ ra một đống, nếu đổi thành nhân dân tệ thì đúng là tốt nhất không thể tốt hơn.
Hàn Hướng Nhu gửi biểu tượng cảm xúc cười và hỏi: “Đạo trưởng muốn loại bùa nào? Bao nhiêu lá ạ?”
Dường như đạo trưởng Minh Dương đã nghĩ đến chuyện này từ đầu nên đã gửi tin nhắn thoại tới: “Lão đạo muốn xin một lá bùa Thỉnh Tiên, một lá Truy Thần, một lá Hóa Hổ.” Ba loại vùa này cần phải là bùa cực phẩm mới có hiệu quả, bởi vì giới huyền học đã rất lâu không có người dùng ba loại bùa này.
Hàn Hướng Nhu: “Được ạ, nhưng có khả năng mấy ngày nữa mới có thể đưa cho ngài được.”
Đạo trưởng Minh Dương không nghĩ tới Hàn Hướng Nhu lại sảng khoái đến vậy, lập tức mừng rỡ như điên: “Muộn chút không sao đạo hữu Hàn! Thời gian lâu chút không có vấn đề, dù sao cũng là bùa cực phẩm mà, nghi thức vẽ bùa và sự khó khăn khẳng định là bùa bình thường không thể so sánh được, lão đạo rất thông cảm!”
Hàn Hướng Nhu: “......” Tôi chỉ nghĩ chờ sau khi tôi dùng xong bùa thì vẽ luôn một thể thôi, nghi thức gì gì đó ngài suy nghĩ nhiều quá, Thiên Nhất Phái chúng tôi vẽ bùa cầm bút lên là xong.
Sau khi được đạo trưởng Minh Dương chỉ điểm, Hàn Hướng Nhu đòi Hứa Tiểu Quân năm trăm nghìn, năm trăm nghìn còn lại thì đưa cho Cố Bách Nhiên, dù sao lúc ấy là Cố Bách Nhiên mời Hàn Hướng Nhu hỗ trợ bắt quỷ. Có vẻ như Cố Bách Nhiên đã tiên liệu trước Hàn Hướng Nhu sẽ làm như vậy, sau khi anh nhận lấy giầy tờ trực tiếp gọi Hứa Tiểu Quân vào trong văn phòng tỏ vẻ đồng ý thay ông trả năm trăm nghìn còn lại, nhưng phải trao đổi, hy vọng Hứa Tiểu Quân có thể lùi về vị trí thứ hai.
Thực ra người phụ trách một số bộ phận trong tập đoàn Thần Huy không phù hợp với tiêu chuẩn dùng người của Cố Bách Nhiên, nhưng những người này đã làm việc cho công ty rất nhiều năm, thậm chí còn bằng tuổi với cha anh. Tuy Cố Bách Nhiên có ý thay đổi người nhưng cũng cần suy xét đến tâm trạng của nhân viên lâu năm nên chỉ có thể từ từ mưu tính. Hứa Tiểu Quân hiểu ý của Cố Bách Nhiên trong lời nói cũng không ngoài ý muốn, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm một hơi. Sau khi trải qua chuyện này ông thật sự bị sợ mất mật, hận không thể mỗi ngày 4 giờ trở về nhà. Nhưng nếu đi làm gặp phải lúc tăng ca hoặc vào mùa đông thì chắc chắn lúc rời công ty trời đã tối.
Hứa Tiểu Quân lập tức chấp nhận điều kiện Cố Bách Nhiên đưa ra, chỉ cần công ty chọn được giám đốc bộ phận mới thì ông có thể lui về nghỉ ngơi ở nhà. Lúc này tập đoàn Thần Huy đựa theo bình thường cấp bậc để phát tiền lương mãi cho đến khi chính thức về hưu, nhưng số tiền thưởng kếch xù và những phúc lợi khác thì không được nhận.
Xử lý xong việc của Hứa Tiểu Quân, Hàn Hướng Nhu lại nhàn hạ. Qua mười ngày, Trương Chiêu Dục mời Hàn Hướng Nhu tới hỗ trợ mở quỷ môn, thuận tiện nói về tình huống của hai vụ án. Vì hòn đá đen khá đặc thù cho nên có tổng cục nhà nước cầm đồ vật mang đi, tư liệu liên quan cũng mang di toàn bộ. Tình huống của vụ án rất đặc thù nên người phát hiện ra chuyện này là Hàn Hướng Nhu có thể nhận được một khoản tiền thưởng cao ngất. Cục chi nhánh của Trương Chiêu DỤc cũng được thơm lây, ít nhất số tiền sửa tường sửa đường đã có.
Trời lúc mưa lúc rét, đảo mắt đã vào tháng 11, tiết Hàn Y là một trong ba tiết Tam Đại Quỷ đã tới. Từ nhỏ, Hàn Hướng Nhu cùng ông nội sinh sống ở phương bắc nên rất coi trọng tiết Hàn Y, trước tiên cô chuẩn bị xong đồ cúng và giấy vàng để chút nữa đi tế điện tổ tiên nhà họ Hàn cùng Tổ sư gia thường xuyên báo mộng hỏi thần tượng đã điêu khắc xong chưa.
Sau khi Hàn Hướng Nhu ăn xong cơm tối thì rủ Hàn Thịnh Vĩ cùng ra cửa, hai người lái xe tới một giao lộ khá hẻo lánh. Hàn Hướng Nhu xách hai cái bàn thờ ra khỏi cốp xe, đặt đồ cúng và lư hương lên xong rồi châm hương và bắt đầu hóa vàng mã.
Một lá bùa An Hồn trên giấy vàng bốc cháy lên ngọn lửa vàng óng, qua nửa phút, Hàn Hướng Nhu ném một xấp tiền giấy, ngọn lửa nhanh chóng nuốt hết những tờ giấy vàng đó, từng mảnh tro tiền lập lòe ánh sáng màu vàng bay múa theo gió, cuối cùng biến thành tro tàn rơi rụng trên mặt đất. Khoảng trên dưới mười phát, Hàn Hướng Nhu đã đốt xong giấy vàng, cô lại lấy một cái túi ra khỏi cốp xe, cắt đủ loại kiểu dáng quần áo rồi cũng ném vào trong đống lửa. Một cơn gió bắc thổi qua, quần áo giấy mang theo đốm lửa nhỏ xoay tròn càng bay càng cao, cuối cùng biến mất không thấy.
Hàn Thịnh Vĩ ngẩng đầu nhìn một lúc cho đến khi mỏi cổ mới cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Chắc là bọn họ nhận được chứ?”
Hàn Hướng Nhu vẫn luôn lẩm nhẩm niệm chú cho đến khi chút tro giấy cuối cùng biến mất trong không trung mới trả lời câu hỏi của Hàn Thịnh Vĩ: “Nếu không đầu thai thì tất nhiên là nhận được. Nếu đàu thai rồi thì những tiền giấy này sẽ tồn tại danh nghĩa người sống, về sau đi địa phủ có thể dùng được.”
Hàn Thịnh Vĩ nghe xong thì tấm tắc: “Hóa ra ngay cả địa phủ cũng có ngân hàng nhỉ.”
Tế điện tổ tiên, sau khi Hàn Hướng Nhu chia những rau quả đồ ăn thức uống cho du hồn dã quỷ đi ngang qua, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Thời gian chỉ mất một lúc, đến khi Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu mới phát hiện Hàn Thịnh Vĩ đã không thấy tăm hơi.
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 41 |