Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa, cô nở nụ cười dịu dàng mà lại ngọt ngào: “Cậu chết không nhắm mắt đấy……”
Vương Uy nhớ tới Hàn Hướng Nhu dùng một lá bùa đã nổ cả phòng ký túc xá thì sợ đến mức hồn phách đều nhạt đi, đầu lắc như trống bỏi: “Không có không có, hiện tại không có chuyện tôi chết không nhắm mắt.”
Hàn Hướng Nhu cực kỳ quan tâm hỏi: “Cậu xác định không có sao? Thực ra không nhắm mắt cũng không sao, một lá bùa vung ra liền hồn phi phách tán thôi, đến lúc đó không có gì tiếc nuối nữa đâu.”
Vương Uy bị dọa sợ đến mức hồn phách lại trong suốt thêm, cả người run rẩy như cái sàng: “Tôi tôi tôi tôi đi tìm người vẫn hơn, tôi tôi tôi bảo đảm không phá đám……”
Hàn Hướng Nhu trừng mắt nhìn cậu ta rồi bỏ lá bùa lại vào trong túi, sau khi Vương Uy thấy tránh được một kiếp thì nhẹ nhàng thở ra, cậu khống chế cơ thể bay lên thuận lợi xuyên qua trần nhà rồi chui vào một phòng khám bệnh. Có lẽ xác thối trong phòng khám bệnh đã chạy tới trước sân nhà máy bị Hàn Hướng Nhu thiêu sạch nên đại sảnh trống không không có bất kỳ ai.
Vương Uy phiêu đãng trên không trung tìm hai lượt nhưng không thấy được người sống, cậu ta uốn éo mông xuyên qua trần nhà chui lên tầng hai: “Thực ra làm quỷ cũng thú vị chứ đùa, đều không cần leo cầu thang đâu ha ha ha……”
Hồn thể Vương Uy mới đến được một nửa thì đối mặt với một đôi mắt màu đỏ tươi, sau một giây hai con quỷ nhìn nhau, tiếng cười vui vẻ của Vương Uy lập tức nghẹn trong cuống họng rồi đổi thành tiếng kêu thê lương thảm thiết: “Có quỷ y y y y!”
Cảm nhận được uy áp và quỷ khí trên người đối phương, Vương Uy bị kinh hoảng đến mức cái đầu trở nên trong suốt, trong lúc hoảng loạn cậu ta chui đầu trở lại sàn nhà, toàn bộ thân thể cong thành một chữ ‘n’ vừa giãy giụa vừa lều mạng gào to: “Đại đại đại đại sư sư sư sư sư sư…… Cứu mạng với…… Lúc này thật sự muốn mạng quỷ……”
Trong lúc kinh hoàng, tay chân và đầu của Vương Uy đầu chui ra khỏi trần nhà nhưng lại quên mông vẫn còn trồi lên sàn nhà. Cậu ta vừa nhận ra có vấn đề, định chuẩn bị rút toàn bộ cơ thể ra thì cảm giác phần eo bị thứ gì đó bắt được. Vương Uy tuyệt vọng phát hiện mình bị lệ quỷ túm ra khỏi sàn nhà một cách dễ dàng.
Thấy bản thân cách sàn nhà càng ngày càng xa, Vương Uy hoảng sợ dùng đuôi mắt liếc nhìn chủ nhân của cặp mắt đỏ ngầu đó. Đó là một con lệ quỷ cực kỳ lợi hại, trên người có quỷ khí đậm đặc thành sương đen, Vương Uy bị uy áp gần kề dọa sợ đến mức không dám ngẩng đầu.
Tuy Vương Uy mới vừa trở thành Quỷ không được bao lâu nhưng cảm nhận sự sợ hãi từ trong xương cốt nói cho anh ta biết đối phương là một kẻ cậu ta không dám trêu vào. Nếu lệ quỷ kia muốn bóp chết mình hoặc nuốt chửng mình thì cậu ta cũng không có một chút biện pháp phản kháng nào. Nhưng vượt ra ngoài dự kiến của Vương Uy là lệ quỷ cũng không biến cậu ta thành đồ ăn vặt mà chỉ nắm trong tay giống như đang chờ đợi ai. Vương Uy cảm giác được mình bị lệ quỷ đang nhàn chán lúc thì xoa thành quả cầu lúc thì kéo thành dây dài, âm khí trên người cũng bị tan hơn phân nửa.
Quỷ hồn ở tầng hầm quá nhiều, cho dù Hàn Hướng Nhu lấy bùa ra cũng không chứa được nhiều như thế, cô đành tạm thời phong ấn toàn bộ tầng hầm, chờ Trương Chiêu Dục tới xử lý nốt. Vừa mới ra khỏi tầng hầm, Hàn Hướng Nhu liền cảm nhận được sự sợ hãi thấu xương của Vương Uy truyền tới mình. Cô biến sắc, sau khi dán bùa Khinh Thân lên người, cô nhanh chóng nhảy lên tầng, chưa đến hai mươi giây liền đá văng cửa phòng bệnh số 201.
Vương Uy chỉ mới bị nắn thành hai hình đã nghe được tiếng cửa bị đá văng, cậu ta giãy giụa ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nặng nề của Hàn Hướng Nhu đang đứng ở ngoài cửa bèn lập tức kích động đến mức chảy nước mắt. Cứu tinh, cuối cùng cô cũng đến!
Lệ quỷ ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái rồi tiếp tục xé Vương Uy trong tay hướng Hàn Hướng Nhu ra oai phủ đầu. Sau khi Hàn Hướng Nhu thấy rõ tình huống trong phòng thì cẤt bùa vào trong túi. Vương Uy còn đang ở trong tay người ta, nếu dùng bùa mà nói chỉ sợ kẻ đầu tiên bị hồn phi phách tán chính là Vương Uy. Nhìn biểu cảm dào dạt đắc ý của lệ quỷ, Hàn Hướng Nhu khinh miệt cười một tiếng: “Mày cũng quá coi thường tao rồi, cho rằng tao không dùng bùa thì không có biện pháp xử trí mày sao?”
Hàn Hướng Nhu tháo vòng tay xuống, nó biến thành một thanh kiếm gỗ, cô bước một chân lên nương theo công hiệu của bùa Khinh Thân nên chỉ trong giây lát đã đến trước mặt lệ quỷ, kiếm Lôi Kích Mộc chém xuống cánh tay lệ quỷ.
Cảm nhận được sức mạnh sấm sét phát ra từ thanh kiếm gỗ, sắc mặt lệ quỷ biến đổi, nó nhanh chóng lùi về phía sau. Tuy động tác của nó cực kỳ nhanh nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của Hàn Hướng Nhu, mới giây lát mà thanh kiếm gỗ chỉ cách cánh tay có 10cm. Trong lúc hốt hoảng, lệ quỷ kéo Vương Uy đang túm chặt trong tay ra muốn cậu ta chắn kiếm cho nó, nhưng có vẻ Hàn HƯớng Nhu đã tính đến bước này từ trước, nháy mắt kiếm gỗ dịch đi 10cm lưu loát chém đứt cánh tay lệ quỷ xuống, một tay khác vươn ra chộp lấy Vương Uy bị cuộn thành quả cầu vào trong tay rồi ném ra sau.
Đầu óc Vương Uy quay cuồng lăn vài vòng, ngay cả thân thể xuyên qua bức tường cũng không để ý tới cho đến khi tốc độ chậm lại cậu ta mới phát hiện ấy vậy mà mình đã lăn tới phòng khác. Nằm xoài trên mặt đất một lúc lâu, cuối cùng cảm giác đầu váng mắt hoa mới biến mất, Vương Uy mở to mắt, đúng lúc đối mặt với một đôi mắt đang cùng nhìn nhau, nhớ tới tình huống vừa trải qua, da đầu Vương Uy tê dại, hô lên một tiếng ‘chết tiệt’ sau đó vừa lăn vừa bò trốn đi.
Đôi mắt đối diện vốn đang đầy sự đề phòng và khẩn trương nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của cậu ta thì bỗng nhiên bình tĩnh lại rồi dùng vẻ mặt bất đắc dĩ hô lên một tiếng: “Vương Uy?”
Sau khi Vương Uy nghe được giọng nói quen thuộc thì nơm nớp lo sợ buông cánh tay đang ôm đầu xuống rồi cẩn thận đánh giá thứ đang mặt xám mày tro dưới gầm giường, cậu ta kinh ngạc trợn mắt lên: “Lý Hoành?”
Lý Hoành chui ra khỏi gầm giường bệnh nhân, chưa kịp đứng thẳng người thì nhìn thấy một bóng dáng trong suốt bay ‘vèo’ một cái chui qua người mình. Lý Hoành bất đắc gĩ xoay người, một lát sau nhìn thấy Vương Uy cười ngượng nghịu từ vách tường chui ra, cậu ta xấu hổ xoa xoa gáy: “Quá kích động nên không cẩn thận chạy nhanh.”
Lý Hoành cười hai tiếng rồi im lặng, cậu ta nhìn cơ thể trong suốt của người anh em tốt thì vành mắt đỏ lên: “Rất xin lỗi, nếu không phải tớ ra sức lôi cậu tới chỗ này thì cậu cũng không bị mất mạng.”
Vương Uy gãi gãi cái gáy cười ngây ngô hai tiếng: “Thực ra không liên quan tới cậu nhiều, chủ yếu là tự cái tay thối của tớ đi tóm lấy cái tay kia thôi. Ôi, cậu không biết đâu, trong giàn máy kia rất kinh khủng, có cả chồng thi thể, ngay cả không gian để xoay người cũng không có. Còn có cả cái mùi……”
“Rồi! Rồi!” Lý Hoành biểu lộ vẻ mặt đau ốm, trong hai ngày này cậu ta thật sự đã kiến thức quá nhiều thứ, Vương Uy vừa mới nói hai câu mà Lý Hoành đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, cả người đều cảm thấy không khỏe.
Đúng lúc phòng bên vang lên tiếng ‘Rầm’ quá lớn, Lý Hoành khiếp sợ kéo tủ để đồ ra, chui vào rồi đóng chặt cửa tủ, Vương Uy nhìn lướt qua cánh cửa, ngẫm nghĩ rồi cũng xuyên qua cánh cửa gỗ chui vào trong ngăn tủ. Bởi vì tủ để đồ của phòng bệnh rất bé nên một mình Lý Hoành đã chiếm toàn bộ không gian của ngăn tủ, Vương Uy chỉ có thể lộ ra nửa khuôn mặt, còn thân thể vẫn ở ngoài cánh cửa.
Lý Hoành nhìn thấy gương mặt của Vương Uy chỉ cách mình hai ba centimet, chỉ có thể dùng sức ngửa đầu ra sau tránh hôn lên cậu ta: “Cậu nói xem cậu đã là ma rồi còn trốn cái gì?”
Trong lòng Vương Uy run bần bật: “Phòng bên có lệ quỷ thật đáng sợ, đại sư bắt quỷ càng đáng sợ hơn, vung tay lên là có cột sét, bất kỳ một trong hai người đánh tới đây là tớ không chịu được đâu.”
Lý Hoành nghe vậy thì trong ánh mắt bốc cháy lên hy vọng: “Đại sư bắt quỷ? Nói như vậy là tớ được cứu rồi?”
Lúc này, ở phòng bệnh đối diện, lệ quỷ mang chồng chất vết thương sau khi bị sấm sét bổ trúng đứng ở trên cửa sổ dùng ánh mắt bất thiện nhìn Hàn Hướng Nhu: “Ngược lại cũng có chút bản lĩnh, không trách được có thể liên tục phá hủy kế hoạch của đại nhân đến hai lần.”
Hàn Hướng Nhu nhìn hồn thể bị nổ rách tung tóe của lệ quỷ, ngực bị thủng hai cái lỗ to vẫn kiên cường không hồn phi phách tán bèn không nhịn được cười lên: “Mày cũng là kẻ có bản lĩnh đấy, nếu mày nói ra âm mưu của đại nhân chúng mày thì tao có thể giữ lại mạng của mày rồi đưa mày đi đầu thai.”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 31 |