Lệ quỷ cười lạnh hai tiếng: “Tuy năng lực của mày không yếu nhưng muốn giữ lại tao còn khó khăn hơn đấy, tao khuyên mày đừng mơ mộng hão huyền.” Hàn Hướng Nhu thấy nó hướng ra cửa sổ bỏ chạy thì thong dong tháo nút bịt hồ lô ra rồi vứt hồ lô to bằng bàn tay ra ngoài.
Lệ quỷ hốt hoảng chạy, chớp mắt đã nhảy ra rất xa bên ngoài, nhìn thấy bức tường cao đang ở trươớc mắt, bỗng nhiên nó cảm thấy một sức huút rất lớn túm chặt lấy mình. Lệ quỷ vốn tràn đầy tự tin lập tức luống cuống, nó thả tất cả âm khí và quỷ lực trên người ra, có ý đồ thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Nhưng lệ quỷ tuyệt nhiên không nghĩ tới tu vi bị thiêu đốt hơn một nửa lại không chỗng đỡ được dù chỉ một giây, nó bị một cơn lốc hút chặt lấy vào một nơi đen tối.
Lệ quỷ cào cào vách tường muốn bò lên, sờ soạng khắp nơi có ý định tìm một khe hở chui ra. Nhưng vừa mới đi chưa được hai bước nó liền cảm giác sức mạnh của mình cấp tốc biến mất. Lệ quỷ cúi đầu nhìn hồn thể của mình từ đen đặc dần dần trong suốt, rất nhanh bắt đầu tan biến……
Hiển nhiên là sẽ hồn phi phách tán, ý thức được kết cục của bản thân, lệ quỷ tuyệt vọng đập lên bức tường: “Tôi không nghĩ lời cô nói là sự thật, biết thế tôi đã nói từ trước, lại cho tôi một lần cơ hội đi……”
Hồ lô bay trở lại trong tay Hàn Hướng Nhu đã thu nhỏ to chỉ bằng bàn tay, Hàn Hướng Nhu nhìn lướt vào trong đã thấy lệ quỷ hóa thành sương khói thì lấy nút bịt lại. Cất hồ lô đi, Hàn Hướng Nhu cảm ứng được vị trí của Vương Uy xong thì trực tiếp đi tới phòng bệnh đối diện.
Nhìn thấy hồn thể của Vương Uy kẹt ở trên tủ, Hàn Hướng Nhu do dự xong rồi kéo cửa tủ ra, vừa đúng lúc cùng người đàn ông đang đứng trong ngăn tủ nhìn nhau. Hàn Hướng Nhu nhìn Lý Hoành đang chiếm toàn bộ không gian tủ, lại xem Vương Uy đang lộ ra nửa thân mình thì biểu cảm có hơi phức tạp: “Có phải tôi đang quấy rầy các vị hay không?”
Vương Uy ấm ức: “Đại sư, cô suy nghĩ cái gì thế? Tôi thích con gái! Tôi còn chưa từng yêu đương đâu! Còn chưa được cầm tay nhỏ của con gái đâu đấy! Tôi……”
Hàn Hướng Nhu trợn mắt rồi nhìn sang Lý Hoành: “Nhanh đi ra đi, chúng ta còn phải tìm xem có ai còn sống hay không nữa.”
Bởi vì Vương Uy gặp phải quỷ nên sinh ra chấn thương tâm lý, chết sống không chịu hành động một mình. Hàn Hướng Nhu mang theo một người một quỷ đi kiểm tra bênh viện một lần thì tìm được hai người còn sống, chỉ là nhìn bọn họ có vẻ bị thương rất nghiêm trọng. Hàn Hướng Nhu giúp hai người xử lý tạm thời, đang buồn bực làm thế nào nâng hai ngươi đi xuống thì cuối cùng Trương Chiêu Dục cũng dẫn người tới.
Hàn Hướng Nhu thấy thế lập tức thở dài nhẹ nhõm: “Các chú tới đúng lúc quá, có ai hiểu y hay không, môn này cháu không học giỏi nên không hoàn toàn loại bỏ được thi độc trong cơ thể bọn họ.”
Trương Chiêu Dục kiểm tra vết thương của hai người thì kinh ngạc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Đây đã rất tốt rồi, chú cảm thấy không chênh lệch với y giả trong Huyền môn đâu.” Ông vừa điều người nâng hai người bị thương đi ra ngoài vừa tò mò nhìn Hàn Hướng Nhu: “Quen biết đạo hữu Hàn lâu như vậy rồi mà còn không biết cháu là đệ tử của môn phái nào đâu, không nghĩ tới mọi thứ đều tinh thông cái gì cũng biết, cũng quá toàn diện đi.”
Hàn Hướng Nhu kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Cháu thuộc Thiên Nhất Phái.”
Trương Chiêu Dục cẩn thận nhớ đến rồi dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Hình như chú chưa từng nghe nói đến môn phái này thì phải?”
Hàn Hướng Nhu tức giận liếc nhìn Trương Chiêu Dục, lập tức Trương Chiêu Dục cơ trí đổi đề tài: “Cái đó, đạo hữu Hàn à, cháu tới sớm có phát hiện ra cái gì không?”
Hàn Hướng Nhu xoa bóp bả vai nhức mỏi kể: “Tầng hầm của bệnh viện có mấy trăm quỷ hồn, cháu sợ lãng phí bùa nên để lại cho chú, chú có thể dẫn người đi thẩm vấn một chút. Mặt khác trước khi cháu gọi điện thoại cho chú đã đưa năm cô gái bị thương ra ngoài rồi, thêm ba người này nữa thì tổng cộng có tám người còn sống, ba người còn lại không biết ở đâu, còn lại đã chết.”
Trương Chiêu Dục để cấp dưới mở rộng phạm vi tìm kiếm, Hàn Hướng Nhu cầm cục đá trong túi ra đưa cho ông: “Lại là người của ‘đại nhân’ kia làm ra chuyện, cháu luôn cảm thấy có âm ưu to lớn gì đó.”
Trương Chiêu Dục nhận lấy cục đá rồi thở dài: “Vì sao loại chuyện này lại phát sinh ở địa bàn chú quản lý chứ? Năm nay chú cũng không phạm vào thái tuế mà?”
Không biết vì sao Hàn Hướng Nhu cảm thấy hơi chột dạ, cô nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cô đánh giá phòng bệnh nơi này rồi tiện tay rút ra một quyển hồ sơ bệnh nhân, ngày tháng ghi bên trên hóa ra là ở hơn bốn mươi năm trước. Hàn Hướng Nhu nhíu mày: “Rốt cuộc nhà máy này xảy ra chuyện gì ạ? Cháu nhìn số lượng xác thối thì đoán có đến hơn một ngàn người.”
Trên đường đi, Trương Chiêu Dục đã điều tra tư liệu của nhà máy này: “Nơi này là địa chỉ cũ của nhà máy dệt số hai của Lâm Hải, thập nên 70 của thế kỷ trước xây nhà máy này chủ yếu là sản xuất sợi bông và vải bông, thời điểm làm ăn khấm khá nhất đã đạt tới hơn bốn ngàn người. Cái nhà máy này từ khi xây dựng đã không thuận lợi mấy, mỗi năm đều có sự cố máy móc làm thương người, nghiêm trọng nhất chính là có nữ công nhân cả người bị quấn vào giàn máy, về sau vì xuất ra vải mang theo vết máu mới tìm được thi thể của nữ công nhân kia. Những năm đó việc sản xuất là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, cho dù gây ra mạng người cũng không thể làm chậm tiến độ sản xuất. Lãnh đạo nhà máy ngoại trừ mở hội nghị lớn nhỏ dặn dò trong lúc làm việc cần tập trung tinh thần không phân tâm ra thì cũng không đưa ra được biện pháp cụ thể gì. Về sau sự cố chết người từ một năm mấy lần đến một tháng mấy lần, cuối cùng nghe nói lâu lâu sẽ chết một người. Lúc đó bên trên cũng coi trọng đến vấn đề này, nhưng cháu cũng biết những năm đó dù có kỳ quái đến đâu cũng không thể hướng đến ma quỷ mà xét, kết quả chính phủ đưa ra thông báo kiểm tra máy móc trục trặc dẫn đến việc chết người, kiến nghị giới thiệu thiết bị mới từ ngoại tỉnh vào, đúng lúc này người trong xưởng đều biến mất.”
Trong lòng Hàn Hướng Nhu trở nên lạnh lẽo: “Không mời thiên sư tới làm pháp sao? Nếu lúc ấy kịp thời phá vỡ kết giới oán quỷ tạo ra thì hẳn sẽ không chết nhiều người đến vậy.”
Trương Chiêu Dục cười khổ: “Sao có thể mời người làm pháp được, ai dám nói ra đưa ra đề nhị này chỉ sợ không quá hai phút sẽ bị nhốt vào ngục giam. Lúc ấy bọn họ chỉ phong tỏa nhà máy này rồi xây dựng nhà máy số ba ở phía đông thành phố, nơi này hoàn toàn trở nên hoang phế. Cục của bọn chú mới được thành lập từ mười mấy năm trước nên căn bản không biết đến chuyện này, hơn nữa mấy năm nay nơi này không có chuyện xấu gì, bọn chú cũng chưa từng chú ý tới nơi này bao giờ. Vẫn là vừa rồi đang đi trên đường chú xin tư liệu nhà máy này từ cấp trên mới biết đến chuyện này.”
Trương Chiêu Dục thở dài: “Là do chú sơ sót, nhà máy lớn như vậy đã bỏ hoang vài chục năm chú nên phát hiện có vấn đề mới đúng.”
Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Cháu không biết chuyện này cũng giống chú thôi, năm đó lúc cục điều tra vụ án linh dị các chú mới thành lập thì vụ án quỷ quái này nên chủ động chuyển sang cho các chú mới đúng, phong tỏa nhiều năm như vậy sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Hai người đang nói chuyện thì Lý Đại Đông vội vàng chạy tới: “Ba người mất tích đều tìm được rồi, một người trúng thi độc, còn hai người khác đã chết.”
Trương Chiêu Dục hơi đau đầu gõ gõ lên trán, ông quay đầu nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ khẩn cầu: “Đạo hữu Hàn, còn phải nhờ cháu giúp bọn chú xử lý thi độc thôi, bộ phận ngành y bọn chú đi công tác, chắc đến cuối tuần sau mới về. Cháu yên tâm, chi phí loại bỏ thi độc bọn chú sẽ chi trả, không nằm trong tiền thưởng.”
Hàn Hướng Nhu hơi khó xử nói: “Cháu không có biện pháp xử lý sạch sẽ như vậy……” Nói đến một nửa, bỗng ánh mắt Hàn Hướng Nhu sáng lên rồi vui vẻ búng tay: “Cháu có biện pháp.”
Vội vã đi ra ngoài nhà xưởng, Hàn Hướng Nhu lấy di động rồi lướt tìm một dãy số: “A lô, sếp Cố sao? Tháng trước tôi dạy anh chú Táo Bí Ngôn anh đã học xong chưa?”
Đầu bên kia điện thoại, trong lòng Cố Bách Nhiên cảm thấy bất an, anh chần chờ trả lời: “Học thì học xong rồi, có điều……”
Hàn Hướng Nhu tự động xem nhẹ hai chữ có điều, cô trực tiếp sảng khoái nói: “Nếu học xong rồi thì anh nhanh chóng đi tới giúp tôi ít việc coi như là học phí!”
Cố Bách Nhiên bất đắc dĩ ôm lấy mặt: “…… Tôi liền biết sẽ như vậy mà!”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 86 |