Lúc Hàn Hướng Nhu rời đi, Trương Chiêu Dục cũng đi ra theo, trong xưởng còn có không ít xác thối và quỷ hồn, không xử lý sạch sẽ thì kết giới nơi này không thể dễ dàng phá vỡ. Đề cập đến cục đá đen, Trương Chiêu Dục cố ý gọi điện cho cấp trên thông báo tình huống rồi gọi người trong cục tới làm công tác giải quyết tốt hậu quả.
Sau khi Hàn Hướng Nhu khống chế được thi độc trong người sống sót cuối cùng thì cùng đi theo xe cứu thương của cục điều tra đi bệnh viện. Bệnh viện cao cấp ở Lâm Hải có phòng bệnh chuyên môn dành cho cục điều tra vụ án linh dị, thời điểm Hàn Hướng Nhu đến đã có vài người bị thương khác còn đang điều trị. Y tá mặc trang phục cách ly đắp gạo nếp từng lượt từng lượt lên miệng vết thương của bọn họ, gần như đắp lên chưa được vài giây thì gạo nếp đã biến thành màu đen. Y tá mặc trang phục cách ly mang gạo nếp đen rửa sạch sau đó lại đắp lớp gạo nếp mới lên.
Hàn Hướng Nhu nhìn thấy phương pháp trị liệu này thì không biết nói gì hơn: “Dùng loại phương pháp trị liệu này quá chậm, nếu mới vừa rồi không thanh tẩy hơn nửa thi độc thì chỉ sợ hiện tại mấy người này đã mất mạng.”
Trinh Dược Hiến hộ tống người còn sống đến đây cũng rất bất đắc dĩ: “Trong cục chúng tôi ngoại trừ chuyên môn huyền y ra thì những người khác không quá rành về phương diện này, mặc dù là niệm chú cũng không có tác dụng gì. Bác sĩ bệnh viện và y tá đều là người bình thường, chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp lạc hậu này trước, có thể hút ra được một chút cũng tốt.” Trịnh Dược Hiến lại dẫn Hàn Hướng Nhu đi nhìn mấy người Vạn Hiểu Vũ: “Bốn cô gái này xem như là may mắn, cũng chưa bị thương quá nghiêm trọng, sau này điều cần chú ý chủ yếu là trị liệu tâm lý mà thôi.”
Hàn Hướng Nhu Nhu thấy các cô đang ngủ cũng không đi vào quấy rầy, chỉ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua rồi chuẩn bị đi phòng bệnh tiếp theo. Đúng lúc này, di động của Trình Dược Hiến vang lên, anh ta nhìn vào di động và nói: “Đạo hữu Hàn, huyền y cô mời đã tới rồi. Bởi vì phòng bệnh của của tôi là đặc thù nên người ngoài không thể trực tiếp đi vào, chúng ta đi đón đi.”
Hai người trời khỏi phòng bệnh đi vào phòng khách, sau khi Trịnh Dược Hiến thấy rõ người đi vào thì lập tức sửng sốt, anh ta chần chờ nhìn Hàn Hướng Nhu, có vẻ như không dám tin tưởng: “Đây là huyền y mà cô nói? Người đó chẳng phải là tổng giám đốc tập đoàn Thần Huy sao?”
Đề cập đến bí mật thể chất của Cố Bách Nhiên, Hàn Hướng Nhu không nói quá nhiều, chỉ cường điệu anh có thể hỗ trợ chữa bệnh. Trước khi Trịnh Dược Hiến tới đã từng được Trương Chiêu Dục dằn dò, dưới tình huống không vi phạm quy định thì không cần can thiệp vào quyết định của Hàn Hướng Nhu, bởi vậy tuy anh ta không hiểu ra sao nhưng cũng không dò hỏi quá nhiều.
Hàn Hướng Nhu dẫn Cố Bách Nhiên tiến vào rồi đơn giản kể lại: “Mấy người này đều trúng thi độc, tôi đã hút phần lớn độc tố ra rồi nhưng không rửa sạch được. Anh thử cách thức mà tháng trước tôi dạy cho anh xem.”
Liên quan đến mạng người nên Cố Bách Nhiên thản nhiên gật đầu rồi đi theo Hàn Hướng Nhu vào phòng bệnh. Y thuật của huyền môn không giống với y thuật bình thường, môn phái khác nhau có cách thức khác nhau, điều này đều thuộc vào cơ mật của mỗi môn phái. Trịnh Dược Hiến thân là đệ tử của Huyền môn nên đương nhiên cũng biết quy định này, anh ta tự giác ở lại hành lang không đi vào theo.
Hàn Hướng Nhu khóa cửa phòng lại rồi vươn tay ra kéo chăn đắp trên người người bệnh xuống, lộ ra cơ thể chồng chất vết thương. Cố Bách Nhiên nhìn miệng vết thương lộ ra của người bệnh thì hiện lên biểu cảm không đành lòng, không chờ Hàn Hướng Nhu thúc giục anh, anh liền tự giác bấm pháp quyết và niệm pháp chú: “Thiên Đạo thanh minh, Địa Đạo an ninh, Nhân Đạo hư ninh……”
Cố Bách Nhiên dựa vào chí dương chi khí trong cơ thể để đuổi đi thi độc giúp bệnh nhân. Tuy chí dương chi khí là khắc tinh của thi độc nhưng vì Cố Bách Nhiên không tu luyện Đạo gia công pháp nên không thể không chế dương khí thành thạo được, anh niệm lặp đi lặp lại hai mươi lần pháp chú mới đốt sạch thi độc trong cơ thể bệnh nhân.
Hàn Hướng Nhu kiểm tra cơ thể người bệnh, trong cơ thể đã được rửa sạch sẽ không có lấy chút tàn dư nào thì không khỏi nở nụ cười: “Sếp Cố, thiên phú này của anh đúng là nguyên liệu tốt để học huyền y, khi nào về tôi lại dạy cho anh một pháp chú mới.”
Cố Bách Nhiên đi đến bên cạnh giường bệnh nhấn ít nước rửa tay diệt khuẩn lên tay rồi xoa, sau đó nhìn Hàn Hướng Nhu cười ha hả: “Dạy xong lại tiếp tục làm việc cho cô coi như học phí? Cô có biết không lâu sau tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Hàn Hướng Nhu nhớ đến giá trị con người của Cố Bách Nhiên thì xấu hổ biện giải cho mình: “Kiếm tiền không quan trọng, quan trọng là học được bản lĩnh đúng không? Anh xem đi, vì tôi quá bản lĩnh nên cuộc sống mới xuất sắc đến vậy.”
Có lẽ gần đây tiếp xúc nhiều, hoặc có lẽ bởi vì cô mở ra thế giới mới cho mình nên Cố Bách Nhiên phát hiện bản thân lại có thể không tức giận được với Hàn Hướng Nhu, nhìn thấy dáng vẻ cô vì kiếm tiền mà chơi xấu còn thấy thú vị. Khóe miệng Cố Bách Nhiên hơi nhếch lên, trong ánh mắt mang theo ý cười: “Mỗi ngày gặp được quỷ đúng thật là rất xuất sắc.”
Hàn Hướng Nhu tức muốn hộc máu trừng mắt với anh, người này đúng là phiền, toàn bóc mẽ khuyết điểm người khác!
Hai người rời khỏi phòng bệnh, Trịnh Dược Hiến chờ ở bên ngoài vội vàng đi tới rồi khẩn trương hỏi: “Tình huống thế nào?”
Hàn Hướng Nhu đáp: “Thi độc đã được xử lý sạch sẽ, có thể đưa đi làm phẫu thuật.” Trịnh Dược Hiến vội vàng đi vào xác nhận lần nữa, sau đó gọi y tá tới đưa bệnh nhân đi.
Vẫn luôn bận rộn đến buổi tối, thi độc của mọi người đều được rửa sạch sẽ, mặc dù có dương khí sung túc nhưng Cố Bách Nhiên vẫn cảm thấy cả người mệt mỏi. Việc trọng đại giải quyết thi độc này khiến Trịnh Dược Hiến kích động vẫn luôn nói lời cảm ơn: “Lần này ít nhiều gì cũng nhờ có đạo hữu Hàn và đạo hữu Cố, cảm ơn các vị nhiều lắm.”
Hàn Hướng Nhu hào phóng xua tay: “Không cần cảm ơn đâu, nói với trưởng phòng Trương các anh nhanh thanh toán tiền là được.”
Đây không phải lần đầu Trịnh Dược Hiến tiếp xúc với Hàn Hướng Nhu nên đã quen với việc cô cứ mở miệng là nói đến tiền, bởi vậy rất tự nhiên gật đầu: “Đạo hữu Hàn yên tâm, trong cục chúng tôi mỗi lần lấy được tiền thì trưởng phòng Trương đều phần tiền của cô ra trước.”
“Thật sao?” Hàn Hướng Nhu nhăn mũi lại không quá vừa lòng: “Còn có hai phần tiền thưởng chưa gửi cho tôi đâu, cục các anh làm việc vẫn chậm quá. May là tôi đều ghi vào sổ bằng không quên mất thì phải làm sao?”
Trình Dược Hiến toát cả mồ hôi, anh ta xấu hổ cười: “Bộ phận chính phủ chúng tôi muốn xin khoản tiền phải làm theo khá nhiều trình tự cho nên tương đối chậm một chút. Với cả chúng tôi có quên ai cũng không thể quên đạo hữu Hàn được. Hiện giờ đạo hữu Hàn là người giúp đỡ bên ngoài lớn nhất trong cục chúng tôi đấy, ngay cả tổng cục cũng biết tên tuổi của cô. Nếu không phải tài chính của chúng tôi có hạn thì đã sớm bỏ số tiền lớn tiến cử cô rồi.” Trình Dược Hiến vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cố Bách Nhiên, biểu cảm đó rõ ràng cho thấy Cố Bách Nhiên trả lương cho Hàn Hướng Nhu quá thấp.
Cố Bách Nhiên quay đầu đi giả vờ không thấy được ánh mắt bất bình thay cho Hàn Hướng Nhu của Trịnh Dược Hiến, chính mình còn phải đi ra làm không công cho cô, còn tưởng cứ như vậy!
Từ bệnh viện đi ra, Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu đang thỏa mãn ghi sổ nợ trên vở thì không nhịn được hỏi: “Nhà cô có vẻ cũng không thiết tiền mà, sao cô lại để ý đến tiền như vậy?”
Những lời này chọc đúng vào nỗi đau của Hàn Hướng Nhu, cô thở dài một hơi rồi đếm đầu ngón tay tính sổ cho Cố Bách Nhiên nghe: “Sửa từ đường, điêu khắc thần tượng cho Tổ sư gia, còn phải mua đất xây môn phái, chỗ nào cũng đều cần tiền hết.”
Cố Bách Nhiên kinh ngạc nhìn cô: “Gánh nặng trên người cô rất lớn đấy.”
Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai bảo tôi là chưởng môn tương lai đây, ai bảo Tổ sư gia chúng tôi thích tự sướng đến thế, đều là mệnh nha!” Vươn tay xoa lấy cái bụng rỗng, Hàn Hướng Nhu mới ý thức được cả một ngày mình chưa được ăn cơm, nếu không phải buổi sáng ăn một miếng nấm linh chi ở nhà thụ yêu Lý Nguyệt Nhi thì chỉ sợ lúc này dạ dày của cô đã bắt đầu đau.
Quanh bệnh viện có rất nhiều quán cơm, Hàn Hướng Nhu nhìn khắp nơi rồi quyết định đi ăn mì thịt bò ở quán chếch đối diện bệnh viện. Nơi này nhiều cửa hàng như vậy chỉ có quán mì thịt bò kia là có tài khí vượng nhất, khẳng định nguyên nhân là làm đồ ăn ngon.
Cố bách Nhiên đang chuẩn bị đi lấy xe thì thấy Hàn Hướng Nhu đã lảo đảo băng qua đường cái rồi. Anh chạy nhanh vài bước đi theo rồi bất đắc dĩ nhin cô: “Cô muốn làm gì vậy?”
“Đi ăn mì thịt bò mà!” Hàn Hướng Nhu đúng lý hợp tình nói xong thì bỗng nhiên ý thức được mình đã quên mất Cố Bách Nhiên, cô lập tức chột dạ cố nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Hẳn là sếp Cố cũng đói bụng nhỉ, nếu không để tôi mời anh đi ăn mì thịt bò nhé?”
Cố Bách Nhiên nhìn quán mì không thu hút kia thì hơi do dự: “Nếu tôi đi ăn cơm cùng cô chắc là không gặp quỷ chứ?”
Hàn Hướng Nhu: “……”
Nhìn biểu cảm thẹn quá hóa giận của Hàn Hướng Nhu, Cố Bách Nhiên không nhịn được cười, anh đi trước đến quán mì thịt bò: “Khó được cô không bóc lột tôi còn mời tôi ăn mì thịt bò, gặp quỷ cũng đáng.”
Hàn Hướng Nhu vừa buồn bực vừa phẫn nộ muốn sửa cho đúng: “Tôi không phải lúc nào cũng xui xẻo như vậy, chỉ là năm nay rơi vào năm bổn mạng cho nên tình huống khá là đặc biệt, sang năm thì tốt rồi.”
Lúc này đúng giờ ăn cơm nên người tới ăn mì thịt bò không ít. Hàn Hướng Nhu loay hoay khắp nơi mới tìm được một góc có một cái bàn khách mới ăn xong còn chưa kịp dọn dẹp. Hàn Hướng Nhu vừa gọi phục vụ đến lau dọn vừa gọi Cố Bách Nhiên tới ngồi. Cố Bách Nhiên nhìn trang phục thường ngày đắt đỏ trên người mình thì kiên định đứng ở một bên cho đến khi nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn sạch sẽ mới đi tới.
Sau khi Hàn Hướng Nhu hỏi ý kiến Cố Bách Nhiên thì gọi hai bát mì thịt bò cỡ lớn là món tủ của cửa tiệm, lại gọi thêm mấy món mì cay, tương thịt bò, canh gan bò xay vân vân. Chưa đến mười phút thì hai bát mì thịt bò cỡ lớn nóng hôi hổi được bưng lên, Hàn Hướng Nhu ngửi được mùi thơm thì không chờ nổi bê bát mì tới trước mặt, sợi mì trơn mềm sáng bóng, tương thịt bò thơm nồng và canh xương bò trong vắt thuần vị, Hàn Hướng Nhu nếm được một ngụm thì không ngừng gật đầu, vừa ăn đồ ăn kèm vừa ăn mì sợi đến cả đầu vã mồ hôi.
Tuy Cố Bách Nhiên cũng rất đói bụng nhưng khi ăn mì vẫn thong thả ung dung, chờ Hàn Hướng Nhu ăn xong một bát mì thì Cố Bách Nhiên mới ăn được phân nửa bát. Hàn Hướng Nhu lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán rồi thở dài thỏa mãn: “Đây là món mì thịt bò ngon nhất mà tôi từng ăn, không trách được tài vận nhà này lại sung túc nhất.”
Tuy Cố Bách Nhiên không gia nhập môn phái nhưng đối với chuyện huyền học vẫn rất hứng thú. Anh thấy Hàn Hướng Nhu nhắc tới hai chữ tài vận thì không nhịn được hỏi: “Tài vận này nhìn thấy kiểu gì vậy?”
Hàn Hướng Nhu nhướn mày, ra vẻ cao thâm nhìn anh: “Anh không phải là đệ tử của Thiên Nhất Phái chúng tôi, tôi không thể dạy anh được.”
Vẻ mặt này của Hàn Hướng Nhu Cố Bách Nhiên đã nhìn thấy rất nhiều lần, anh nhịn được được cười khẽ: “Vậy vì sao cô lại dạy tôi nội dung trong huyền y?’
Hàn Hướng Nhu không mấy để ý giải thích: “Cái tôi dạy anh chỉ là thứ thông thường trong đạo môn, cũng không phải là sáng tạo độc đáo của Thiên Nhất Phái chúng tôi nên không nằm trong phạm vi hạn chế. Nếu anh gia nhập Thiên Nhất Phái chúng tôi vừa lúc có thể tu luyện huyền y, nhánh này tôi không học tốt mấy nên sợ truyền thừa không được.”
Cố Bách Nhiên thâm sâu khó lường liếc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Lúc nào cô cũng không quên thuyết phục tôi gia nhập Thiên Nhất Phái các cô, liệu có phải muốn cho tôi bỏ tiền ra xây dựng môn phái cho cô không vậy?”
Hàn Hướng Nhu nghe vậy lập tức ánh mắt phát sáng: “Còn có đường tắt này hả? Vậy anh nhanh chóng gia nhập đi! Hai trăm triệu là đủ rồi!”
Sắc mặt Cố Bách Nhiên hơi tái xanh, một lúc lâu sau mới bật ra một chữ từ kẽ răng: “Không!”
Hàn Hướng Nhu nhìn biểu cảm của anh thì không thể hiểu được, tính tình của sư đệ tương lai có hơi cổ quái, không hổ là tổng giám đốc, tâm tư quá nặng!
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 29 |