Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1861 chữ

“Không được, chị tức quá không ngủ được.” Khương Manh Manh thở phì phò nhảy từ trên giường xuống: “Không phải anh ta biết diễn kịch sao? Chị càng biết diễn, thế nào chị cũng phải nhìn xem tên oắt con này muốn làm gì mới được, đến lúc đó chị sẽ tát cho anh ta vài cái!”

Sau khi tan làm, Khương Manh Manh cầm lấy bùa Thanh Tâm mà Hàn Hướng Nhu cho mình rồi hùng dũng oai vệ, khí khách hiên ngang đi hẹn hò. Hàn Hướng Nhu lái xe tới dưới chân tòa nhà Vương Uy ở, đợi vài phút sau thì Trương Chiêu Dục mang theo Vương Uy tới. Sau khi chào hỏi với Vương Uy, Hàn Hướng Nhu hỏi Trương Chiêu Dục: “Việc nhà ma điều ra thế nào rồi ạ?”

Trương Chiêu Dục đau đầu gãi tóc: “Tổng cục điều người cùng nhau điều tra, chắc có lẽ chưa xong ngay được. Lần này trong số mười lăm người đi nhà ma đã từng có mười người lấy được thiệp mời đi nhà ma, trên cơ bản đều là người quen đưa. Người đưa thiệp mời toàn bộ bị bắt, hiện tại còn đang thẩm vấn. Nhưng bọn họ đều là người thường, chú đoán bọn họ sẽ không biết quá nhiều, có rất nhiều người bị người quen lừa, có mấy kẻ lại thuộc tổ chức kia nhưng lại thuộc tầng chót nhất, là loại cái gì cũng không biết, chỉ đơn thuần chấp hành một ít mệnh lệnh mà thôi. Hy vọng có thể tìm hiểu ngọn nguồn cho ra được tuyến trên của bọn chúng và điều tra ra mục đích của đại nhân kia, có điều chú luôn cảm thấy việc này không dễ làm như vậy.”

Hai vụ việc này đều là Hàn Hướng Nhu tự mình trải qua, những gì cô nhìn thấy thì có thể nhận ra được ‘Đại nhân’ sau lưng có mưu đồ không nhỏ, nhưng qua hai vụ việc này cũng rất khó đoán ra được mục đích của gã là cái gì. Hàn Hướng Nhu nhìn vẻ mặt tiều tụy cua Trương Chiêu Dục thì hơi đồng cảm với ông: “Nếu chú vội thế thì sao lại rảnh đưa Vương Uy về nhà vậy ạ?”

Nhắc tới việc này, khuôn mặt của Trương Chiêu Dục cũng trở nên buồn bực: “Thực ra mấy tân quỷ nhóm Vương Uy có ghi chép một chút về việc từ nơi nào biết được tin tức về nhà ma xong sẽ tiễn đi, nhưng mấy nhãi ranh này không có đứa nào thích đi địa phủ đưa tin cả. Cục điều tra bọn chú chỉ có chừng ấy diện tích, còn cả mấy trăm hồn phách mang về từ nhà máy còn chưa thẩm vấn đâu, thật sự không có chỗ cho bọn nhóc ở.” Trương Chiêu Dục vừa nói vừa túm tóc mình, may mắn là tóc ông còn dày chứ nếu không với kiểu túm này sớm muộn gì cũng túm trọc: “Ở trong cục chú áp lực muốn chết, chú đưa cậu nhóc này cũng thuận tiện hít thở không khí, cũng không biết gần đây làm sao nữa, các nơi đều không yên ổn.”

Vương Uy đưa hai người lên tầng bốn, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cãi nhau. Vương Uy sốt suột chui vào từ cửa chính, qua một phút sau lại từ cửa chính vươn đầu ra: “Mau tiến vào đi, mẹ tôi đang đánh Lý Hoành.”

Hàn Hướng Nhu vươn tay ra ấn đầu Vương Uy trở lại rồi dùng sức gõ cửa. Sau khi bên trong nghe được tiếng động cuối cùng đã yên tĩnh lại, một lát sau người ra mở cửa là một người phụ nữ mang theo vành mắt đỏ bừng, sau khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu và Trương Chiêu Dục thì sửng sốt một chút rồi hỏi với biểu cảm không phấn khởi gì: “Các vị tìm ai?”

Không đợi Hàn Hướng Nhu nói chuyện, Trương Chiêu Dục trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận cho người bình thường xem: “Chào bà, tôi là cảnh sát phụ trách vụ án nhà ma.”

Nước mắt của mẹ Vương Uy lập tức lăn dài, vừa lấy mu bàn tay lau đi nước mắt vừa đưa hai người đi vào nhà. Lý Hoành cùng với khuôn mặt có dấu tay đỏ hồng nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì Kinh ngạc kêu lên: “Đại sư Hàn, sao ngài lại tới?”

Dù sao Lý Hoành còn trẻ tuổi, ở trong nhà ma cũng không chịu thương tổn gì, mới qua mấy ngày đã hồi phục, đầy ắp dương khí cho nên không thấy Vương Uy đang đứng bên cạnh cậu ta. Hàn Hướng Nhu gật đầu với cậu ta rồi trực tiếp thoải mái nói: “Vương Uy muốn gặp cha mẹ nên chúng tôi đưa cậu ấy trở về.” Vừa dứt lời, cha mẹ Vương Uy liền đứng lên kích động nhìn Hàn Hướng Nhu: “Đưa Vương Uy trở về? Con trai tôi không chết phải không?”

Thi thể của Vương Uy quá thê thảm, Trương Chiêu Dục dựa theo ý nguyện của Vương Uy trực tiếp hỏa táng thi thể của cậu ta. Bởi vì cha mẹ Vương Uy không được thấy thi cốt của con trai nên vẫn luôn ôm ảo tưởng, ảo tưởng con trai mình không có việc gì.

Nhìn ánh mắt mong chờ của cha mẹ Vương Uy, Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa rồi vo lại. Lá bùa không có lửa tự cháy, sau khi khói mù tràn ngập toàn bộ phòng khách, một bóng hình bỗng dưng xuất hiện trong phòng khách. Cha mẹ Vương Uy thấy rõ khuôn mặt của thân hình kia thì che miệng và mở to mắt không dám tin tưởng, lập tức nước mắt rơi như mưa.

Vương Uy đi tới chui vào giữa cha mẹ rồi cười đùa: “Cha, mẹ, hai người cũng đừng trách Lý Hoành, lần này xảy ra chuyện là do chính con ngứa tay, bằng không chỉ với cái nhà ma kia con chắn chắn là người sống đến cuối cùng rồi.”

Mẹ của Vương Uy khóc không nói ra lời, cha Vương Uy quay đầu lại cầm lấy cái chổi đánh lên hồn phách của Vương Uy: “Tao bảo mày làm! Tao bảo mày làm này!”

Tuy hồn thể của Vương Uy có thể dễ dàng xuyên qua cây chổi dễ như trở bàn tay nhưng cậu ta vẫn cứ làm ra biểu cảm đau đớn, cứ vừa nhảy nhót vừa kêu ui da ui da khắp phòng khách. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, mẹ Vương Uy không nhịn nổi bật cười, ngay sau đó càng khóc nhiều hơn.

Nghe được tiếng khóc đứt ruột đứt gan, Hàn Hướng Nhu và Trương Chiêu Dục ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau khi Vương Uy dỗ dành cha mẹ xong lại bay qua muốn lôi kéo làm quen với Hàn Hướng Nhu: “Đại sư, ngài xem trước mắt tôi không đi địa phủ báo danh được không? Cha mẹ tôi không có người chăm sóc khiến tôi thật sự không yên tâm, tôi muốn chờ sau khi cả hai già rồi cùng nhau đi đầu thai. Nếu ngài chê tôi là quỷ không muốn nhận tôi làm đồ đệ thì tôi làm việc vặt cũng được. Ngài xem lần trước lúc ở nhà ma chẳng phải tôi làm rất được việc sao, còn giúp cô tìm được vài người đấy. Về sau cô cứ mang tôi theo, tôi giúp cô làm chân chạy việc làm cu li, còn không cần tiền lương của cô, đúng là một chuyện tốt.”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy thế thì rất động lòng, tuy tên nhóc Vương Uy này mới ngoài hai mươi nhưng đúng là rất thông minh, chỉ là trước nay mình không nghĩ đến muốn thu nhận quỷ làm tay sai.

Vương Uy rất có ánh mắt nhìn ra Hàn Hướng Nhu đang do dự bèn vội vàng tiến gần hơn: “Lão đại, mấy ngày nay tôi ở cục điều tra vụ án linh dị đã kiến thức rất nhiều, cả một đám đệ tử môn phái người ta đi ra ngoài rất oai phong, ngài xem ngài có mỗi một mình thật sự không quá đẹp đúng không? Tuy tôi không làm được gì khác nhưng tôi có thể giữ thể diện cho ngài mà, lại không cần tiền lương cũng không cần năm hiểm một kim, nếu ngài thuê một người giống tôi thì một tháng chẳng phải mất bốn năm ngàn tệ sao?”

*5 hiểm 1 kim: Là gì mình không rõ nữa. Có bạn nào biết thì bảo mình nha.

“Đúng đúng đúng!” Mẹ Vương Uy cũng nói giúp: “Việc ăn ở của Vương Uy nhà chúng tôi không cần phải lo đến, nếu lúc không có việc gì thì cho Uy Uy ở trong nhà, chúng tôi đổi phòng của thằng bé thành linh đường được mà.” Lý Hoành tưởng tượng ra hình ảnh đó thì yên lặng xoa xoa cánh tay, nghĩ thế nào cũng thấy khiếp vía. Cha Vương Uy lại lý tính hơn, tuy ông cũng không muốn mất đi con trai nhưng càng lo lắng nếu ép buộc con trai ở tại thế gian có thể bị ảnh hưởng gì không, cho nên trực tiếp hỏi vấn đề này ra.

Hàn Hướng Nhu đáp: “Nếu để cậu ấy tự mình phiêu đãng thì qua thời gian lâu khẳng định hồn thể sẽ có một ít tổn thất . Nhưng nếu đi theo tôi thì tôi có thể dạy câu ấy tu luyện, chờ sau này tu vi của Vương Uy tiến bộ cũng có thế lộ liện trước mặt người khác.”

Cha mẹ Vương Uy nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn. Hàn Hướng Nhu nhìn Vương Uy với biểu cảm rất nghiêm túc: “Tuy cậu chỉ làm việc vặt nhưng đã vào Thiên Nhất Phái thì cũng cần phải tuân thủ môn quy của Thiên Nhất Phái chúng tôi. Sau khi tu luyện không thể làm xằng làm bậy, không thể biết việc nghĩa không làm, nếu không cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện cùng cha mẹ cậu đi đầu thai, tôi trực tiếp có thể bổ cậu.”

Vương Uy từng thấy uy lực khi Hàn Hướng Nhu dùng bùa Lôi Kích bèn lập tức gật đầu bảo đảm: “Ngài yên tâm đi, tôi biết mình lưu lại vì cái gì, khẳng định sẽ không làm xằng làm bậy.”

Hàn Hướng Nhu trừng mắt liếc nhìn cậu ta: “Cũng không cho phép ra ngoài sàm sỡ con gái người ta, đừng để tôi lại nhìn thấy cậu lấy lý do chưa từng có bạn gái mà ôm lấy con gái người ta đâu đấy.” Vừa nói xong, cha mẹ Vương Uy và Lý Hoành đều khiếp sợ nhìn Vương Uy với dáng vẻ không dám tin: “Không nghĩ ra cậu từng làm việc này?”

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.