Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Vương Uy xấu hổ ôm mặt: “Không phải lúc đó vừa mới thành ma còn chưa nhận rõ tình hình sao, về sau tớ cũng không dám nữa.”

Trương Chiêu Dục đứng bên cạnh tám chuyện hỏi: “Cậu mới chết không được mấy ngày mà, cũng chưa thấy qua mấy cô gái thì cậu sàm sỡ ai thế?” Vương Uy nhớ tới hành vi của mình ngày đó thì bị dọa đến mức đôi mắt lơ mơ hồn thể run rẩy. Trương Chiêu Dục nhìn bộ dạng chột dạ của cậu ta thì bỗng nhiển hiểu ra rồi khiếp sợ chỉ vào cậu ta một lúc mà vẫn chưa tỉnh táo lại: “Mẹ kiếp, Vương Uy, tuổi cậu chưa lớn mà lá gan cũng lớn quá đấy, người gì cũng dám ôm! Không thể không nói hiện tại cậu còn có thể bay ở đây cũng do mạng cậu lớn!”

Hàn Hướng Nhu ho nhẹ hai tiếng lườm Trương Chiêu Dục một cái rồi quay đầu hỏi Vương Uy: “Phòng của cậu ở đâu? Để tôi xếp trận Tụ Âm cho cậu, về sau cậu ở trong phòng tu luyện.” Mẹ Vương Uy vội vàng mở cửa phòng ngủ của Vương Uy ra để Hàn Hướng Nhu đi vào. Tuy Vương Uy đã chết được mấy ngày nhưng phòng ngủ vẫn sạch sẽ, bình hoa trên bàn còn cắm hoa tươi, chắc có lẽ mỗi ngày mẹ Vương Uy đều quét dọn.

Hàn Hướng Nhu dùng âm khí của mình làm vật dẫn, dựa vào bùa để tạo một trận Tụ Âm, Vương Uy cảm nhận được âm khí trong phòng lập tức cảm thấy hồn thể chân thật không ít. Phiên Nhất Phái trước đây tuy không có đệ tử quỷ tu nhưng trong Tàng Thư Các của Thiên Nhất Phái ở một ngàn năm trước đều có các loại phương pháp tu luyện. Hàn Hướng Nhu chuẩn bị trở về hỏi Tổ sư gia rồi sau đó lại truyền công pháp cho Vương Uy sau.

Vương Uy lưu lại trong nhà, trước khi đi Hàn Hướng Nhu dặn đi dặn lại cha mẹ Vương Uy rằng bất kỳ ai cũng không thể tiến vào phòng của Vương Uy. Bên trong âm khí quá thịnh, nếu người thường vào khẳng định sẽ bị bệnh nặng. Mặt khác, Hàn Hướng Nhu lại dạy cho bọn họ phương pháp để Vương Uy ăn được đồ cúng, sau khi mẹ Vương Uy lấy bút viết kỹ càng tỉ mỉ thì vội vã giục cha Vương Uy đi ra ngoài mua giấy vàng, bàn thờ, lư hương và một số thứ khác, còn mình thì mở tủ lạnh ra chuẩn bị làm vài món ăn cho con trai.

Sau khi Hàn Hướng Nhu lái xe về nhà thì cũng vừa lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, Hàn Thịnh Vĩ cầm mấy món ăn tinh xảo để vào khay rồi vui sướng bưng lên tầng: “Để con đi mang đồ cúng cho Tổ sư gia.”

Hàn Hướng Nhu nhìn theo bóng dáng sắp bay lên của Hàn Thịnh Vĩ thì thì thầm hỏi ông lão Hàn: “Nhìn vẻ sung sướng của anh cháu kìa, Tổ sư gia tha thứ anh rồi ạ?”

Ông lão Hàn rụt rè gật đầu đáp: “Ngọc thạch anh cháu mua còn tạm được, tuy không xứng với khí chất của Tổ sư gia nhưng cũng không tệ. Có điều ông nghe anh cháu nói giá hơi đắt, còn nói chi phí mời bậc thầy điêu khắc cũng rất cao.”

Hàn Hướng Nhu vừa nghe đến chữ tiền liền chịu không nổi, cô ôm kín ngực kêu ai ui: “Ông đừng nói nữa, nói nữa ngực cháu đau.” Nhìn bộ dạng túng quẫn của Hàn Hướng Nhu, ông lão Hàn cầm tách trà lên uống một ngụm: “Anh cháu nói tiền mua ngọc không đủ thì thằng bé sẽ bù thêm, còn tiền mời bậc thầy điêu khắc thằng bé sẽ trả.”

Hàn Hướng Nhu vừa nghe thấy thế thì thả tay xuống: “Nói như vậy ngực con thoải mái hơn nhiều, cảm giác rất sảng khoái.”

Người một nhà hoàn thuận vui vẻ ăn xong bữa cơm, Lưu Thục Cầm ngồi trên sô pha xem phim truyền hình, Hàn Bình An ngồi ở bên cạnh đọc báo, ông lão Hàn đi dạo quanh hồ theo thường lệ. Hàn Hướng Nhu không có việc gì làm bèn lên tầng muốn tăng tiến tình cảm với Tổ sư gia, thuận tiện xin một phần công pháp quỷ tu cho Vương Uy. Lúc Hàn Hướng Nhu đến phòng nghỉ thì thức ăn để trên bàn thờ đã không còn mùi hương và nhiệt độ. Hàn Hướng Nhu để đồ ăn trên bàn thờ sang một bên rồi lại để trái cây mới lên và thắp ba nén hương.

Hàn Hướng Nhu ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ trước linh bài bắt đầu dong dài: “Thưa Tổ sư gia, mấy ngày hôm trước con đi ra ngoài gặp được một quỷ hồn, cậu ta rất lanh lợi, con muốn thu nhận cậu ta vào môn phái làm việc vặt, ngài cho con công pháp quỷ tu được không ạ?”

Hàn Hướng Nhu nói xong thì ngẩng đầu quan sát một lúc, nhưng khói trên ba nén nhang không hề có động tĩnh gì, Tổ sư gia tức giận trực tiếp giả vờ không nghe thấy.

Hàn Hướng Nhu biết Tổ sư gia lại bắt đầu bắt bẻ đành phải giải thích: “Thưa Tổ sư gia, thời đại hiện nay đạo pháp điêu tàn, đừng nói ngài yêu cầu thiên phú cực phẩm, ngay cả dạng như anh con cũng không nhiều nhặn gì. Ngài xem xây môn phái nào không phải đều cần đến tiền, ông nội con lớn tuổi rồi, xem phong thủy còn được chứ đi bắt quỷ thì thật đúng là sợ ông bị thương. Tuy anh con làm kinh doanh rất kiếm tiền nhưng phần lớn tài sản không thể động đến, vốn lưu động trong tay anh ấy còn không nhiều tiền bằng con kiếm đâu. Để trông cậy anh ấy xuất sư bắt quỷ thì không qua hai ba năm chỉ sợ không được, huống chi anh ấy còn không có côn pháp. Con cảm thấy ngài nếu chỉ trông cậy vào mỗi mình con chấn hưng môn phái thì chờ đến khi thần thức ngài tan con cũng quá sức không thể làm được!”

Lập tức làn khói hỗn loạn lên, Hàn Hướng Nhu cứng cổ: “Nên nói con đã nói rồi, rốt cuộc ngài có cho công pháp hay không ạ?”

Làn khói yên tĩnh lại, sau một lúc lâu, một bóng hình từ linh bài đi ra, sắc mặt rất thối đè lên đỉnh đầu Hàn Hướng Nhu, chẳng những truyền côn pháp, công pháp quỷ tu ra mà còn truyền rất nhiều điển tịch linh tinh khác. Khoảng mười phút sau, Hàn Hướng Nhu mở to mắt và sùng bái nhìn Tổ sư gia: “Tổ sư gia, con đoán công pháp điển tịch ngài lưu trữ này là toàn diện nhất trên đời. Một số môn phái khác tuy có truyền thừa nhưng rất nhiều công pháp quan trọng đều thất lạc, vẫn là ngài có dự kiến trước!”

Tuy rằng mái tóc của Tổ sư gia đã trắng nhưng khuôn mặt vẫn đẹp tựa quan ngọc như cũ, ngài nghe lời nịnh nọt đáng xấu hổ của Hàn Hướng Nhu thì đôi mắt có thêm ý cười nhưng trên mặt vẫn bình thản như cũ làm người không thấy rõ cảm xúc.

Hàn Hướng Nhu cười ngượng gãi gãi đầu rồi cẩn thận hỏi: “Tổ sư gia ngài còn sai bảo gì nữa không ạ?”

Tổ sư gia cao ngạo vung tay áo: “Mang cho ta cái TV.”

Hàn Hướng hung dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn ngài: “……A?”

Sao lại xem TV? Đây không giống như ngài thích làm mà?

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Hàn Hướng Nhu, Tổ sư gia thẹn quá hóa giận hừ nhẹ một tiếng: “Muốn to nhất tốt nhất!”

Hàn Hướng Nhu nhìn Tổ sư gia lại chui trở lại linh bài nên chỉ có thể gian nan gật đầu: “Được ạ, ngày mai sẽ bảo người tới lắp đặt cho ngài, còn điều khiển từ xa sẽ để lên trên bàn thờ.”

Hàn Hướng Nhu hoảng hốt lấy di động ra tìm kiếm TV, giá cả sắp xếp từ đắt tới rẻ, xếp hạng đầu chính là TV 105 inch màn hình 5k âm thanh chất lượng cao giá 699.999 tệ. Hàn Hướng Nhu lấy thước đo chiều dài chiều rộng trên bức tường trống đối diện linh bài thì thấy vừa vặn có thể lắp đặt, chỉ là cái giá này hơi cao. Thực ra nếu xóa số 69 phía trước, chỉ cần bốn con số phía sau cũng có thể mua được khá tốt.

Hàn Hướng Nhu lén nhìn linh bài một cái, ngón tay bắt đầu liều mạng quẹt xuống, đang lúc thấy một cái hơn 8.000 tệ khá tốt, chuẩn bị đặt hàng thì một ngón tay với khớp xương rõ ràng từ bên cạnh vươn tới rồi trượt lên trên cùng: “Mua cái này!”

Hàn Hướng Nhu nhìn Tổ sư gia không biết khi nào lại đi ra thì cả người cứng lại. Rõ ràng trước đây vài trăm năm còn chưa ra được một lần, hiện tại sao phong cách lại kỳ quái như vậy?

Hàn Hướng Nhu không dám ngẩng đầu, cô nhanh chóng đặt hàng, nhìn thấy bốn chữ thanh toán thành công mới thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ Tổ sư gia cũng rất vừa lòng, giọng nói trở nên hiền lành lơn rất nhiều: “Cái đồ chơi trong tay con cũng mua cho ta một cái.”

“.…..Vâng ạ!” Hàn Hướng Nhu máy móc gật đầu: “Tiện thể con lại mua cho ngài cái notebook đi, đỡ việc lúc nữa ngài lại đi ra tiếp.”

Tổ sư gia bị bóc mẽ liếc nhìn cô một cái rồi hóa thành làn khói chui vào trong linh bài. Hàn Hướng Nhu lại thắp hương, sau khi đi ra khỏi phòng nghỉ, đang chuẩn bị truyền côn pháp mà Tổ sư gia đưa cho Hàn Thịnh Vĩ thì nghe thấy dưới tầng truyền lên tiếng của bảo vệ: “Chào ngài Hàn, cha của ngài và ông Khương đang làm ầm ĩ, ngài mau đi khuyên nhủ đi.”

Hàn Bình An vừa nghe vậy thì đau cả đầu, vừa đổi giày vừa hỏi: “Đều già cả rồi còn vì chuyện gì chứ?”

Bảo vể xấu hổ nhìn Hàn Bình An: “Cha của ngài nói trên người ông Khương mang theo quỷ khí, khẳng định trong nhà có quỷ. Ông Khương vừa nghe thế thì không vui, nói cha của ngài nói lung tung, hai người liền ầm ĩ.”

Động tác xỏ giày của Hàn Bình An dừng lại rồi ngẩng đầu rồi gọi với lên trên tầng: “Nhu Nhu,, chưởng môn môn phái các con đang đánh nhau ở bên ngoài kia kìa, con nhanh đi ra đưa ông ấy về đi.”

Chưởng môn tương lai Hàn Hướng Nhu: “……” Mệt lòng quá ~

Bảo vệ: “……”

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.