Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1920 chữ

“Này này này, tôi thu tiền của anh thì tôi phải bảo đảm an toàn của anh chứ.” Hàn Hướng Nhu vội vàng ngăn cản anh: “Đặc biệt là thủ quyết cùng khẩu quyết cần thời gian dài để luyện tập mới có thể thuần thục được, về sau khi anh học được cái này thì dù không thuê tôi cũng có thể có chút năng lực tự bảo vệ mình được.”

Cố Bách Nhiên khoanh tay nhìn cô: “Cô rất có trách nhiệm đấy.”

Hàn Hướng Nhu nghiêm túc gật đầu: “Làm người tu đạo thì thật sự không thể để dạng thịt Đường Tăng như anh……” Đối mặt với sắc mặt thay đổi của Cố Bách Nhiên, Hàn Hướng Nhu khựng lại rồi chuyển câu nói sang hướng khác: “Không thể để hạt giống tốt như anh trở thành thịt Đường Tăng cho đám yêu tà được.”

Cố Bách Nhiên hít một hơi thật sâu, trước đó chính mình cảm thấy cô thư ký nhỏ này rất thú vị cho nên mới nửa đùa nửa thật chuyển cho cô 2 triệu. Nhưng hiện tại xem ra quyết định của mình là sai lầm, cô gái này vừa mới tốt nghiệp đại học sao lại không đàng hoàng như vậy đây.

Hàn Hướng Nhu không nhận ra được ánh mắt khác lạ của Cố Bách Nhiên dành cho bản thân, cô đã bắt đầu nhét lá bùa Lôi Kích vào trong tay của anh: “Loại bùa tấn công này có thể trực tiếp niệm phù chú, rốt cuộc thì lúc người đang rơi vào cảnh nguy hiểm cũng không có thời gian để bấm pháp quyết. Lúc anh dùng cần vứt lá bùa lên người âm vật, sau đó ngưng tụ khí trên người của mình đến miệng.” Cô hít sâu một hơi, giọng nói lảnh lảnh tiếp tục vang lên: “Âm dương thất tự, cực tác oán thanh, nhữ bị chấn giả, tội chi đương minh, tùy khí nhập thủ, đại tác oán. Ngô phụng tam sơn cửu hầu tiên sinh luật lệnh nhiếp!”

*Âm dương……luật lệnh nhiếp: Bẩy chữ âm dương, tiếng oán thán trỗi dậy đến tận cùng, ngươi là kẻ cứu rỗi, đưa tội lỗi đưa ra ngoài ánh sáng, để khí tự do nhập vào tay, tạo nên nỗi oán hận to lớn. Ta vâng theo quy tắc của đạo sĩ Tam Sơn Cửu Hầu ra lệnh thu phục! (Mình tạm dịch vậy, có gì sai sót các bạn góp ý giúp mình nha)

“Nghe hiểu không?” Hàn Hướng Nhu nhìn Cố Bách Nhiên.

Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng nhu với vẻ mặt không chút biểu cảm: “Không có sét đánh mà!”

Hàn Hướng Nhu chỉ vào lá bùa trong tay Cố Bách Nhiên và nói: “Đó là do lá bùa đang nằm trong tay anh, nếu để tôi cầm và niệm thì có lẽ văn phòng này của chúng ta sẽ bị sét đánh nát. Nhưng anh có thể thử niệm khẩu quyết một chút xem sao, dù gì chắc chắn lần đầu tiên sẽ không thành công đâu.”

Cố Bách Nhiên nhìn biểu cảm mong chờ của Hàn Hướng Nhu thì thấy hơi đau đầu: “Nếu không thì cô trả tiền lại cho tôi đi.”

Sắc mặt Hàn Hướng Nhu thay đổi: “Chắc chắn là không thể nào.”

Cố Bách Nhiên lắc lắc đầu, tùy tiện ném lá bùa ra ngoài rồi nhanh chóng niệm lại khẩu quyết mà Hàn Hướng Nhu niệm. Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, một tia sét lớn như trái dưa hấu xuất hiện đột ngột rồi đột nhiên nổ tung làm cửa kính của phòng thư ký bị vỡ nát rơi đầy đất chỉ trong chớp mắt, bức tường trắng như tuyết bị đốt cháy đen xì, hệ thống tự động phòng cháy chữa cháy trên trần nhà mở ra phun nước xối xả xuống, thiết bị báo cháy đã khởi động.

Bảo vệ trực ban phát hiện tiếng cảnh báo hỏa hoạn phát ra từ văn phòng tổng giám đốc ở tầng 28 thì bị hoảng sợ đến mức làm rơi mũ bảo vệ. Cả nhóm người vào thang máy phòng cháy đi lên, mở ra hộp phòng cháy rồi cầm theo bình chữa cháy, đến khi vọt vào văn phòng mới phát hiện lửa đã được dập tắt, tổng giám đốc Cố và cô thư ký đang đứng giữa đống đổ nát ngay ra như phỗng, quần áo trên người đã ướt đẫm.

“Tổng…… Tổng giám đốc Cố……” Nhóm bảo vệ nhìn nhau chằm chằm, rốt cuộc là thứ gì bị nổ mạnh, cường độ đủ mãnh liệt nha.

Cố Bách Nhiên ho nhẹ một tiếng rồi thong thả giao việc: “Thông báo nhân viên vệ sinh quét dọn văn phòng, ngày mai bảo nhân viên bộ phận kỹ thuật và nhân viên văn phòng tới đây xử lý việc chỗ này một chút, để người của bộ phận thư ký tới sắp xếp lại một số đồ đạc của họ.”

Cố Bách Nhiên nhìn quần áo ướt đẫm của Hàn Hướng Nhu thì nhíu mày hỏi: “Cô có chuẩn bị quần áo dự phòng ở văn phòng không?”

Hàn Hướng Nhu tỉnh táo lại rồi yên lặng gật đầu: “Tôi có để một bộ trang phục dự phòng ở phòng nghỉ.”

Hai người lần lượt đi thay quần áo, đến khi đi ra thì bảo vệ an ninh và nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp văn phòng gần như sạch sẽ. May mắn là Cố Bách Nhiên ném lá bùa ra ngoài, không lan đến chỗ ngồi làm việc bên này. Nhưng sau khi hệ thống phòng cháy khởi động đã phun vào trong văn phòng rất nhiều nước, không biết máy tính còn có thể dùng được không, chờ sau khi nhân viên bộ phận kỹ thuật đến kiểm tra mới biết được.

Cố Bách Nhiên dẫn Hàn Hướng Nhu đi tới chỗ thang máy, sau khi thấy xung quanh không có người mới hỏi: “Những gì cô nói về lá bùa đều là sự thật?”

Hàn Hướng Nhu yên lặng nhìn anh một cái rồi đáp: “Anh cho rằng tôi đùa với anh sao?”

Cố Bách Nhiên vuốt mặt, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá đơn giản về thế giới này, lại không ngờ một tờ giấy vụn màu vàng có thể tạo ra sét. Hơn nữa anh bị nước xối thấm vào quần lót đến ướt đẫm nhưng hai lá bùa bị Hàn Hướng Nhu nhét vào trong túi lại không hề có việc gì. Cố Bách Nhiên cảm thấy bản thân vẫn quá trẻ tuổi, vốn tưởng rằng thế giới quan đã vỡ nát, tuyệt nhiên không nghĩ tới còn có thể càng nát vụn hơn.

Hàn Hướng Nhu cũng có dáng vẻ như mất hồn, hiện tại cuối cùng cô cũng đã cảm nhận rõ mỗi khi Hàn Thịnh Vĩ nhắc tới thiên phú liền đấm ngực dậm chân. Hàn Hướng Nhu đã được coi là hạt giống tốt cực kỳ khó có được, bằng không sẽ không cách một nghìn năm Tổ sư gia mới hiện thân để truyền thừa và giao trấn phái chi bảo cho cô. Mà lúc ban đầu cô tiếp xúc với lá bùa cũng phải đến lần thứ ba mới thành công, hồi đó cô còn luôn đắc ý khoe khang với ông nội, cảm thấy có thể ghi vào lịch sử vủa Thiên Nhất Phái, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới Cố Bách Nhiên dùng lần đầu tiên đã tạo được một quả cầu sét lớn như thế.

Hai người đều im lặng nhìn nhau. Bọn họ ra khỏi tòa nhà công ty rồi tùy tiện tìm một nhà hàng mới mở gần đó đi vào. Thừa dịp Cố Bách Nhiên đi toilet, Hàn Hướng Nhu đã gửi tin nhắn trong nhóm WeChat: “Nói cho mọi người một tin buồn, văn phòng của chúng ta đã bị phá hủy.”

Trần Lâm nhận được tin nhắn liền gửi biểu tượng cảm xúc tan nát: “Em với tổng giám đốc Cố ở văn phòng làm cái gì?”

Nháy mắt, toàn bộ những tiếng kêu rên kinh ngạc biến mất, thay vào đó là đều là những dấu ba chấm.

Hàn Hướng Nhu chột dạ sờ sờ mũi, sau đó cô gõ một hàng chữ trên di dộng: “Em lấy một lá bùa Lôi Kích cho tổng giám đốc Cố thử một chút, không nghĩ tới anh ta thật sự đưa tới sét.”

Vương Nhạc Nhạc: “Σ(⊙▽⊙", văn phòng của chúng ta bị sét đánh?”

Khương Manh Manh: “Nhu Nhu, em không bị thương chứ.”

Hàn Hướng Nhu: “Không đâu, chỉ là quả cầu sét to như trái dưa hấu thôi, không làm em bị thương được.”

Vương Giác: “Vậy tổng giám đốc Cố thì sao? Bị hủy dung không?”

Hàn Hướng Nhu: “Vẫn hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là mặt hơi đen thôi.”

Vương Giác: “Vậy là tốt rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”

Đang gõ chữ thì Hàn Hướng Nhu liếc thấy Cố Bách Nhiên đã quay trở lại bèn lập tức tắt màn hình rồi ngồi ngay ngắn.

Lúc này Cố Bách Nhiên đã bình tĩnh lại, anh ngồi đối diện với Hàn Hướng Nhu rồi dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đạo pháp trước đó cô giảng cho tôi là sự thật sao?”

Lập tức Hàn Hướng Nhu gật đầu như gà con mổ thóc: “Đương nhiên là thật, chỉ cần anh gia nhập vào Thiên Nhất Phái của chúng tôi thì tôi đảm bảo sẽ dốc hết sức truyền thụ.”

Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu với vẻ cao thâm khó đoán: “Nhưng tôi sẽ không làm đồ đệ của cô, gọi cô là sư phụ tôi không gọi được.”

Hàn Hướng Nhu khó xử gãi gãi mặt: “Nhưng mà môn phái của chúng tôi chỉ có hai người là tôi và ông nội thôi, ông nội tôi hàng năm trông coi từ đường của Tổ sư gia nên không xuống núi, anh không gọi tôi là sự phụ vậy thì không có ai dạy cho anh được.”

Biểu cảm nhiêm túc của Cố Bách Nhiên vỡ vụn trong nháy mắt: “Môn phái các cô chỉ có hai người, không phải nói truyền thừa một ngàn năm sao?”

Hàn Hướng Nhu nở nụ cười hấu hổ, có ý lấy lại mặt mũi cho môn phái nhà mình: “Thực ra nghiêm túc mà nói là có ba người, anh tôi là đệ tử ngoại môn.”

Cố Bách Nhiên cười ha hả hai tiếng: “Tóm lại môn phái của các cô vẫn là doanh nghiệp gia đình.”

Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ, nhìn như nói như vậy cũng không sai.

Cố Bách Nhiên hơi đau đầu xoa xoa mũi rồi xua tay với Hàn Hướng Nhu: “Thôi được rồi, ngày mai tôi vẫn nên đi Than Vân Quan hỏi một chút vậy.”

“Đừng mà!” Hàn Hướng Nhu đang muốn khuyên anh, bỗng nhiên có một nữ nhân viên phục vụ dưng ly pha lê đi tới canh hai người: “Nước chanh của các vị đây.”

Cố Bách Nhiên vừa muốn duỗi tay ra đón, bỗng nhiên sắc mặt của Hàn Hướng Nhu thay đổi, cô vươn tay ra kéo tay anh lại: “Cát Tiểu Tuệ.”

Nữ phục vụ nhếch miệng cười với Hàn Hướng Nhu, khuôn mặt vốn bình thường biến thành dung mạo của Cát Tiểu Tuệ dưới cái nhìn chăm chú của hai người.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.