Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Đầu tiên, Hàn Hướng Nhu nắm chặt lấy tay Cố Bách Nhiên rồi kéo anh về sau lưng mình, tiếp theo dùng một tay khác ném kính bát quái ra. Kính bát quái lơ lửng giữa không trung, mặt kính lóe lên một tia sáng trắng rồi bắn ra, nháy mắt đã đánh tan làn sương đen đang bao phủ lấy hai người.

Hai người vẫn đang ở nhà hàng nhưng người ở bên trong đã không thấy, cả phòng ăn đều nhuốm màu đen nhánh, ngay cả ánh đèn ngoài cửa sổ cũng không biết bị tắt từ khi nào, phảng phất toàn bộ thế giới đều là bóng tối. Hàn Hướng Nhu vừa thấy tình huống này đã biết đây là không gian khác đang chồng lên không gian nhà hàng, cô không nghĩ tới Cát Tiểu Tuệ lại có bản lĩnh như vậy.

Cố Bách Nhiên đã trải qua quá trình thế giới quan từ vỡ vụn đến sụp đổ nên khi nhìn thấy phòng ăn bỗng nhiên thay đổi thì sắc mặt cũng không biến đổi, cực kỳ bình tĩnh cầm tay Hàn Hướng Nhu. Nếu phát hiện một mặt khác của thế giới này thì có vẻ cũng không đến nỗi khó tiếp nhận.

Hai người đi ra khỏi ghế dài, trong đại sảnh trống rỗng không có bất kỳ thứ gì cả. Hàn Hướng Nhu quan sát xung quanh rồi nói với Cố Bách Nhiên đang đứng bên cạnh: “Đây là một trận pháp không gian đơn giản, cũng không coi là khó, chỉ cần tìm được mắt trận là chúng ta có thể đi ra ngoài.”

Ở thế giới huyền học, Cố Bách Nhiên giống như bạn nhỏ bị gửi trong nhà trẻ nghiêm túc gật đầu, tuy anh có nhiều nghi vấn nhưng cũng biết lúc này không phải là lúc để hỏi. Ánh sáng của kính bát quái xua tan đen đủi đang bao bọc lấy hai người, Hàn Hướng Nhu dựa vào cảm giác đi tới hành lang.

Quả nhiên vừa mới đi tới hành lang, cửa phòng liền mở ra, một đám cương thi từ bên trong nhảy ra. Khắp cả người những cương thi này đều bao phủ lông xanh, đôi mắt đỏ như chu sa, móng tay đen nhánh sáng bóng dài khoảng hơn một thước.

Hàn Hướng Nhu buông tay Cố Bách Nhiên ra rồi đưa cho anh mấy lá bùa Lôi Kích: “Anh đứng bên cạnh tự bảo vệ bản thân nhé, chú ý không được để cương thi chạm vào. Móng tay của bọn chúng có chứa thi độc, dính lên một chút thôi cũng rất phiền toái. Anh cầm chắc bùa Lôi Kích đi, nếu không chống đỡ được thì ném ra một lá, tuyệt đối đừng gây cản trở cho tôi. Hôm nay tôi sẽ cho anh nhìn xem phong thái của Thiên Nhất Phái chúng tôi.” Hàn Hướng Nhu xoa lên cổ tay, vòng tay Lôi Kích Mộc bay ra, tất cả các hạt châu xếp thành một thanh kiếm sắc bén rồi rơi trên tay Hàn Hướng Nhu.

Đám cương thi nhảy lên với tốc độ cực nhanh, mới chỉ nói vài câu đã có mười mấy con cương thi nhảy tới trước mặt Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu cầm kiếm, mỗi nhát kiếm đều có thể đâm trúng cương thi. Khi kiếm gỗ đâm xuyên qua ngực của cương thi thì cô xoay cánh tay, sấm chớp sét giật quấn quanh nó, cương thi xanh chưa kịp phản kháng đã bị bổ cháy đen đổ rầm trên mặt đất, chưa đến hai mươi phút mà mấy chục con cương thi ngã la liệt trên mặt đất.

Hàn Hướng Nhu ném ra một lá bùa Sí Hỏa, ngọn lửa ngùn ngụt tận trời tựa một con hỏa long to lớn bao phủ lấy toàn bộ hành lang. Nhưng chỉ trong hai phút ngọn lửa đã dập tắt, toàn bộ số cương thi nằm đầy đất đã biến thành tro bụi.

Ánh sáng trên hành lang sáng hơn một chút, Hàn Hướng Nhu nhìn phía cuối hành lang có một pho tượng hình thù kì quái đang nở nụ cười châm chọc. Nháy mắt một lá bùa Lôi Kích bay ra khỏi tay Hàn Hướng Nhu bay vút dán lên trên người pho tượng như một mũi tên nhọn.

“Bùm!” Một tiếng nổ lớn vang lên, lôi điện chiếu sáng toàn bộ hành lang. Cùng là một lá bùa Lôi Kích cực phẩm, ở trong tay Cố Bách Nhiên là quả cầu sét to như trái dưa hấu phá nổ nửa văn phòng, đến trên tay Hàn Hướng Nhu lại giống như quả cầu sét khổng lồ đập nát toàn bộ khách sạn thành phế tích. Nhìn thấy sức mạnh sau khi Hàn Hướng Nhu ra tay, lập tức Cố Bách Nhiên cảm thấy ngần ngại, cũng may bản thân không làm được như này, bằng không chắc có lẽ tòa nhà của tập đoàn Thần Huy không giữ nổi.

Không gian tối tăm chậm rãi vỡ nát, ánh đèn dìu dịu lại xuất hiện lần nữa, thậm chí Cố Bách Nhiên còn nghe được tiếng còi ô tô bên ngoài khách sạn. Cát Tiểu Tuệ nửa quỳ trước mặt hai người, khóe miệng đều là màu đỏ đen của máu tươi, nhìn bộ dáng thì có vẻ đã bị đòn nghiêm trọng.

Hàn Hướng Nhu cúi đầu nhìn ả rồi mỉm cười: “Sức mạnh không gian của cô yếu hơn rồi, không bằng thử xem tôi đi.”

Thận Châu to bằng nắm tay trẻ con bay lên khỏi bàn tay của Hàn Hướng Nhu rồi phát ra ánh sáng yếu ớt. Cát Tiểu Tuệ cảm thấy ánh sáng lóe lên, ả giơ tay lên che lấy đôi mắt theo bản năng, chờ sau khi thích ứng được với ánh sáng mới dần dần hạ tay xuống thì phát hiện bản thân đang ở trên lớp học, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt ả, ánh sáng hơi chói mắt.

“Cát Tiểu Tuệ, cậu đang viết cái gì vậy?” Ở bên cạnh có một cô gái ngó qua rồi làm mặt quỷ cười với ả: “Có phải cậu đang viết thư tình cho Cố Bách Nhiên hay không?”

Cát Tiểu Tuệ hơi hoảng hốt mới phát hiện không ngờ bản thân nghĩ đến Cố Bách Nhiên đến mức thất thần. Nhìn thấy bạn học nữ ngồi cùng bàn vươn tay ra muốn giật lấy giấy viết thư của ả, Cất Tiểu Tuệ vội vàng lấy tay chặn lại: “Trương Trình Trình, cậu đừng có đáng ghét như vậy được không?”

Trương Trình Trình quệt miệng khinh thường: “Cắt, dù sao thứ cậu viết cũng không đưa đi được. Cho dù đưa đi được thì Cố Bách Nhiên cũng sẽ không xem, ngay cả hoa khôi toàn trường cậu ta còn không thèm để ý thì chẳng lẽ còn phản ứng với con nhóc nhà nghèo như cậu?”

Trên khuôn mặt của Cát Tiểu Tuệ hiện lên sự khổ sở, ả cắn môi cầm lấy lá thư đã viết xong nhét vào phong thư rồi cất vào cặp sách, Trương Trình Trình rướn cổ nhìn lướt qua, trong cặp sách đã có một chồng phong thư giống nhau dày cộm.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, Cát Tiểu Tuệ đạp chiếc xe đạp ngoại trừ cái chuông không kêu thì bộ phận nào cũng kêu cọt kẹt về căn nhàcạnh lối vào chợ bán thức ăn. Nhìn nhà cấp bốn rách nát, nhớ tới bạn học nói nhà Cố Bách Nhiên là ở biệt thự lớn, trong mắt Cát Tiểu Tuệ hiện lên biểu cảm hâm mộ. Vừa mới đẩy cửa vào, một bình rượu bị ném ra, nghe thấy tiếng mắng chửi của cha mẹ trong phòng, Cát Tiểu Tuệ rất quen thuộc đóng cửa phòng lại rồi suy sụp ngồi trên cái ghế ngay cạnh cánh cửa bị hỏng.

Cha mẹ Cát Tiểu Tuệ cãi nhau tầm khoảng hai giờ mới nhớ tới cô con gái còn chưa trở về, mẹ Cát mở cửa phòng ra nhìn thấy con gái đang ngồi ở cửa lập tức hùng hùng hổ hổ gọi ả đi vào. Cha mẹ cãi nhau nên không có ai làm cơm chiều, Cát Tiểu Tuệ hâm nóng cơm thừa, sau khi ăn xong thì nhốt mình trong phòng và khóa cửa lại.

Lấy những phong thư ra khỏi cặp sách, sau khi sắp xếp ngay ngắn thì để trên bàn sách, Cát Tiểu Tuệ dùng chìa khóa mở ra cánh tủ dưới bàn học, thật cẩn thận lấy một cái hòm ở bên trong ra, bên trong tràn đầy phong thư. Cát Tiểu Tuệ vuốt ve giấy viết thư trên cùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sáng sớm hôm sau, Cát Tiểu Tuệ gội đầu, thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, thậm chí còn vụng trộm tô thỏi son rẻ tiền của mẹ lên môi. Cát Tiểu Tuệ nhìn bản thân đang cười trong gương, ả đã viết xong một ngàn lá thư tình, chỉ cần đưa thư tình cho Cố Bách Nhiên thì nhất định cậu ấy sẽ yêu mình. Dù sao cũng không có một nữ sinh si tình hết lòng đến vậy.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.