Tới trường học, Cát Tiểu Tuệ ôm cái hòm lớn đứng trước cửa lớp của Cố Bách Nhiên, các bạn học ra ra vào vào đều tò mò quan sát ả. 7 giờ 10 phút, bóng dáng Cố Bách Nhiên xuất hiện ở hành lang, mắt Cát Tiểu Tuệ sáng lên rồi bước nhanh tới, sau đó đưa cái hòm trong ngực cho cậu: “Cố Bách Nhiên, tớ thích cậu! Đây là lá thư tình tớ viết cho cậu, có khoảng một ngàn lá.”
Cố Bách Nhiên ở độ tuổi mười sáu tuy nhìn có vẻ ngây ngô nhưng so sánh với bạn cùng trang lứa lại có khí chất lạnh lùng. Cậu chưa từng nhìn người đưa cái hòm tới trước mặt mình, chỉ hờ hững hộc ra mấy chữ: “Cậu là ai?”
Sự ngại ngùng trên mặt Cát Tiểu Tuệ còn chưa rút đi thì đã bị câu hỏi vô tình này đánh tan nát. Ả kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cố Bách Nhiên và đáp lại với tâm trạng bối rối: “Tớ là Cát Tiểu Tuệ, lúc còn học trung học hai chúng ta vẫn học chung trường mà, cậu đã quên rồi sao?”
“Ngại quá, không có ấn tượng.” Cố Bách Nhiên đi vòng qua Cát Tiểu Tuệ hướng về lớp mình đi tới, Cát Tiểu Tuệ cắn môi, cúi đầu trong tâm trạng khó lòng chịu đựng nổi.
Cố Bách Nhiên có thành tích tốt, gia thế tốt, lại cũng đẹp trai nên có rất nhiều nữ sinh trong trường đều yêu thầm cậu, cũng luôn có người ngã trước người sau tiến lên tự nhận là nữ sinh không giống những người bình thường khác mà có rất nhiều kiểu thổ lộ, chỉ là từ trước tới này không có một ai thành công. Sau khi thổ lộ thất bại, rất nhiều nữ sinh thương tâm mấy ngày những rồi vẫn trở lại bình thường. Nhưng không giống với những cô gái đó chính là, dường như Cát Tiểu Tuệ càng làm sự việc trở nên trầm trọng hơn.
Mỗi ngày ả cố chấp nhét thư tình vào bàn của Cố Bách Nhiên, sau khi tan học sẽ chờ cậu ở cửa lớp học, cứng rắn đi cùng cậu đến cổng trường. Thời gian dài trôi qua, Cố Bách Nhiên không chịu nổi sự quấy nhiễu, vừa lúc người nhà sắp xếp cậu đi học đại học ở nước ngoài, Cố Bách Nhiên rời khỏi trường học rồi đi nước ngoài.
Sau khi biết được tin Cố Bách Nhiên chuyển trường, Cát Tiểu Tuệ thẫn thờ đứng ở cửa lớp Cố Bách Nhiên một tiết, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học mà nhảy từ hành lang tầng bốn xuống.
Hàn Hướng Nhu đứng ở bên ngoài ảo cảnh chăm chú quan sát cảnh này, cô tạo ra ảo trận này chính là muốn nhìn năm đó Cát Tiểu Tuệ đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc ả làm sao biến thành một quái vật toàn thân đen đủi.
Điều kiện của gia đình Cát Tiểu Tuệ không tốt, sau khi ả nhảy lầu, người nhà dẫn ả về quê và đưa vào một bệnh viện nhỏ ở nông thôn, mỗi ngày bà nội Cát Tiểu Tuệ mang cơm cho ả. Cát TIểu Tuệ nằm trên giường bệnh với vẻ mặt vô cảm, nếu nhìn từ cửa sổ bên cạnh ả hướng ra phía ngoài sẽ thấy một ngọn núi đen tuyền.
Hàn Hướng Nhu phát hiện ra mỗi khi trời tối, trên ngọn núi sẽ bốc lên luồng đen đủi cuồn cuộn không ngừng bay tới chui vào trong cơ thể Cát Tiểu Tuệ. Sắc mặt cố chấp của Cát Tiểu Tuệ càng ngày càng âm u, cuối cùng vào buổi tối một ngày ả bỗng nhiên mở to mắt trong lúc ngủ mơ, rời khỏi bệnh viện trong khi vẫn mặc áo bệnh nhân.
Ban đêm gió lạnh thấm tận trong xương mà Cát Tiểu Tuệ lại giống như không có cảm giác gì, đi đôi dép lê bước lên núi. Ngọn núi đó không phải điểm du lịch, cũng không có động vật hoang dã nào, ngay cả dân bản xứ cũng rất ít khi đi lên, ngay cả đường mòn còn không có, bụi gai mọc chi chít khắp nơi. Bộ quần áo bệnh nhân của Cát Tiểu Tuệ bị cứa rách bươm, trên người ả xuất hiện rất nhiều vết máu nhưng dường như ả hoàn toàn không phát hiện ra vậy, vẫn đi vào sâu bên trong ngọn núi rồi đứng bên cạnh một tấm bia đá cũ.
Lập tức Hàn Hướng Nhu cảnh giác, cảnh tượng xuất hiện trong ảo cảnh được tạo nên dựa theo ký ức tận sâu trong đại não của Cát Tiểu Tuệ. Có lẽ có một số chi tiết ngay cả chính ả còn không nhớ rõ nhưng chỉ cần lướt qua trước mắt ả đều sẽ lưu trữ trong não bộ, Thận Châu có thể đào ra những ký ức này.
Nhìn tấm bia đá trước mặt Cát Tiểu Tuệ thì thấy nơi này có một phong ấn đã bị tàn phá, chỉ là không biết phong ấn thứ gì. Cát Tiểu Tuệ đứng cạnh tấm bia đá một lúc lâu, bỗng nhiên ả ra sức đánh lên tấm bia đá làm tấm bia nhiễm đỏ bằng máu tươi. Bị ả đánh lên, tâm bia đá vốn không mấy vững chắc giờ lại lung lay thêm, đen đủi bốc lên nồng nặc từ khe hở dưới tấm bia đá, bao bọc lấy Cát Tiểu Tuệ kín mít.
Mấy giờ sau, trời đã sáng, Cát Tiểu Tuệ mở mắt, khóe miệng nở nụ cười tà ác. Có vẻ như ả nhìn thấu ảo cảnh, nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu đứng đối diện.
Hàn Hướng Nhu phất tay xoay Thận Châu sang hướng khác, ảo cảnh bị phá vỡ, Thận Châu tạo ra một cái kết giới trong nhà hàng để đề phòng có người đi vào.
Một lá bùa Lôi Kích bay ra khỏi tay Hàn Hướng Nhu bắn về phía Cát Tiểu Tuệ. Cát Tiểu Tuệ phản ứng cực nhanh, đôi tay ả giơ lên quá đỉnh đầu, từng luồng đen đủi hóa thành thanh kiếm sắc bén đâm tới Hàn Hướng Nhu, dường như muốn xé nát ánh sáng công đức quanh người cô. Lúc Hàn Hướng Nhu dùng tay đẩy đen đủi ra thì Cát Tiểu Tuệ nhân cơ hội nhào tới Cố Bách Nhiên.
Cố Bách Nhiên vẫn luôn nắm lá bùa Lôi Kích đứng ở góc tường hít sâu một hơi rồi hướng lên trán Cát Tiểu Tuệ dán lên và nhanh chóng niệm pháp chú. Tuy thiên phú của Cố Bách Nhiên rất tốt nhưng rốt cuộc thì hiện tại anh vẫn còn được coi là người bình thường, trong cơ thể chỉ có một chút pháp lực do vấn đề thể chất, tuy anh có thể làm bùa Lôi Kích nổ tung nhưng chút uy lực này nhiều lắm là đánh lùi Cát Tiểu Tuệ ra xa một mét.
Hàn Hướng Nhu vung tay lên đánh tan đen đủi, cô không quan tâm tới Cát Tiểu Tuệ bên cạnh mà là khống chế vòng tay Lôi Kích Mộc bổ tới một pho tượng bằng gỗ đặt chính giữa nhà hàng.
Cát Tiểu Tuệ mở to mắt nhìn, cuối cùng ả không rảnh để ý tới Cố Bách Nhiên đang đứng tước mặt mình mà xoay người chạy tới pho tượng, có ý đồ dùng cơ thể ngăn cản vòng tay. Đáng tiếc ả mới chạy được hai bước thì có một cột sét to như thân cây bổ lên pho tượng, pho tượng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tựa như có cùng ảm ứng với pho tượng kia mà Cát Tiểu Tuệ đau đớn hét to một tiếng rồi té lăn ra đất. Hai luồng đen đủi từ pho tượng và từ Cát Tiểu Tuệ chui ra rồi hợp thành một luồng bỏ chạy ra bên ngoài.
Hàn Hướng Nhu bấm phát quyết, chân tạo bộ pháp: “Đạo pháp bổn vô đa, nam thần quán Bắc Hà, đô lai tam thất tự, phược tiến thế gian ma!”
*Đạo pháp…… thế gian ma: Vốn đạo pháp không nhiều, thần phía nam đứng đầu Bắc Hà, đều tới Tam Thất Tự, trói tất cả ma quỷ thế gian. (Có sai sót chỗ nào thì các bạn góp ý giúp mình nha)
Một tia sáng vàng bắn ra từ tay Hàn Hướng Nhu đánh tan đen đủi, một mẩu xương dài 20cm rơi xuống từ không trung nện lên mặt đất. Hàn Hướng Nhu cúi xuống nhặn nó lên quan sát một chút: “Mày là thứ gì vậy? Bạch Cốt Tinh sao?”
Mẩu xương chồng chất những vết thương không có nổi một chút sức lực, nó oán hận trợn mắt nhìn Hàn Hướng Nhu rồi ngất đi.
*Một mẩu xương có mắt, hình dung thế nào ta ◔̯◔
Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa rồi phong ấn mẩu xương, lại dùng giấy vào gói kỹ, còn lục tìm trong túi một cái dây buộc tóc buộc ngoài gói giấy vàng.
Cố Bách Nhiên thấy Hàn Hướng Nhu bó đại BOSS như bánh chưng thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi bước ra khỏi góc tường, sau đó nhìn thứ trong tay Hàn Hướng Nhu với vẻ một lời khó nói hết: “Đây là mẩu xương thành tinh sao?”
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Không giống xương người, tôi cũng không nói rõ được, chắc là có quan hệ với Hối Thần bị phong ấn 700 năm trước.”
Cố Bách Nhiên vừa nghe thấy câu này thì im lặng, tuy anh học lịch sử rất giỏi nhưng căn bản là trong sách không có đề cập tới vụ này. Đừng nói đến 700 năm trước, ngay cả 7 năm trước anh cũng không biết về loại chuyện huyền bí này.
Hàn Hướng Nhu rửa sạch sẽ đen đủi còn dư lại trong nhà hàng, sau đó ôm lấy bụng đang kêu gào với vẻ mặt uể oải, thoạt nhìn tâm trạng không hề tốt chút nào: “Chẳng phải tôi chỉ muốn đi ra ngoài ăn bữa cơm thôi sao? Cớ gì lại phải lao lực như vậy chứ?”
Cố Bách Nhiên nhìn thi thể của Cát Tiểu Tuệ và nhà hàng như bãi chiến trường thì cạn lời nhìn Hàn Hướng Nhu: “Nơi này có người chết rồi mà cô còn nghĩ đến ăn, một lúc nữa nếu có người báo cảnh sát thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“A, đúng rồi.” Hàn Hướng Nhu vội vàng lôi di động ra gọi điện thoại cho Trương Chiêu Dục: “Trưởng phòng Trương, làm phiền chú báo cảnh sát giúp cháu.”
Đăng bởi | ThienChauVuNhien |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 38 |