Tú tài lão gia 2
Lạc Tử Quân không nói nên lời.
"À, sư phụ đâu rồi? Lại ra ngoài rồi à?"
Hắn đành phải chuyển chủ đề.
Tô Thanh Linh cúi đầu gảy bàn tính, không thèm để ý đến hắn.
"Vậy ta đi đọc sách."
Lạc Tử Quân đi vào bên trong.
Lần trước Tô Biệt mang đến một số sách, vẫn còn rất nhiều kiến thức.
Có lẽ sẽ hữu ích cho kỳ thi Viện.
"Có phải ngươi không đỗ rồi không?"
Lúc này, Tô Thanh Linh đi tới hỏi.
Lạc Tử Quân ngẩng đầu lên hỏi: "Không đỗ cái gì?"
Tô Thanh Linh nói: "Tú tài chứ còn gì, chẳng phải hôm nay ngươi đi thi tú tài ư?"
"Sao sư tỷ biết ta không đỗ?"
"Nếu ngươi đỗ, hôm nay sẽ không đến đây mà phải về nhà ăn mừng mới đúng chứ?"
Tô Thanh Linh quả quyết nói.
Lạc Tử Quân quyết định trêu chọc nàng, cúi đầu, không nói gì nữa.
Tô Thanh Linh nhìn sắc mặt hắn, hừ lạnh nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không phải là người học hành. Ngươi đến đây học y thì nên chuyên tâm học y, sao lại đột nhiên muốn đi thi tú tài? Ngươi tưởng tú tài dễ thi lắm à? Người ta đều phải học từ nhỏ mới dám đi thi. Còn ngươi? Mới đọc sách được mấy ngày?"
Lạc Tử Quân vẫn không nói gì.
Tô Thanh Linh lại nhìn hắn thêm vài lần, rồi ngồi xuống trước mặt hắn, đôi gò bồng đảo cao ngất lại bày ra trên bàn, rất thoải mái nói: "Thấy ngươi buồn bã như vậy, hôm nay ta cho ngươi nhìn thỏa thích."
Lạc Tử Quân giật giật khóe miệng, không hiểu sao lại nói: "Có thể xem chân được không?"
Vừa dứt lời, hắn đã muốn tát vào miệng mình.
Cái miệng này sao lại không nghe lời thế? Có phải nó có ý thức riêng không?
Tô Thanh Linh nghe vậy thì sửng sốt, rồi nheo mắt lại: "Xem chân?"
Lạc Tử Quân định nói "Ta đùa thôi" thì không ngờ Tô Thanh Linh lại đột nhiên nói: "Vậy ngươi cúi đầu xuống đi."
Lạc Tử Quân cúi đầu nhìn xuống.
"Á!"
Một tiếng hét thảm.
Hắn ôm mắt lại.
Tô Thanh Linh mặt lạnh như băng, siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Đáng đời đồ háo sắc!"
Nói xong, nàng đứng dậy đi ra quầy, không thèm để ý đến hắn nữa.
Gần đến chiều tối.
Tô Biệt tay phe phẩy quạt xếp, mặt mày hớn hở bước vào tiệm, vừa vào cửa đã chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng Lạc lão đệ hôm nay đã đỗ tú tài, ta đã nói rồi mà, với tài năng của Lạc lão đệ, cái danh tú tài này chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?"
Tô Thanh Linh đang gảy bàn tính ở quầy nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía một người nào đó.
Lạc Tử Quân giả vờ không thấy ánh mắt của nàng, vội vàng mời vị Tô công tử này ngồi xuống, dâng trà lên, chuẩn bị dò hỏi về chuyện thư viện.
Đồng thời, hắn cũng hỏi thăm tình hình của Hứa Tiên một cách khéo léo.
Nghe nói gần đây bên cạnh Hứa Tiên không có nữ tử xinh đẹp nào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trong thành Lâm An có ba thư viện, một ở nội thành, hai ở ngoại thành. Chúng ta ở ngoại thành, tất nhiên là phải học ở thư viện ngoại thành. Hai thư viện ngoại thành, một tên là thư viện Lâm Phong, cái còn lại là thư viện Tây Hồ."
"Hai thư viện này mỗi nơi đều có ưu nhược điểm riêng, tuyển học trò cũng rất nghiêm ngặt. Có điều nếu là nữ tử biết đọc biết viết, chỉ cần bỏ chút tiền là có thể vào học; nam tử thì phải qua kỳ thi tuyển, hoặc có danh tiếng rất lớn, mới được tuyển đặc cách…"
Tô Biệt biết gì nói nấy, nói không sót một chữ.
Lạc Tử Quân nghe rất chăm chú.
Tô Thanh Linh chống cằm, ngồi sau quầy ngẩn người, những ngón tay thon dài trắng nõn vô thức gảy gảy bàn tính trên bàn, không biết suy nghĩ đã bay đến nơi nào.
Đôi gò bồng đảo cao ngất trước ngực đã bị che khuất dưới quầy.
Lúc này, Tô Biệt lén liếc nàng, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Lạc lão đệ, ta muốn hỏi đệ một chuyện."
Lạc Tử Quân nói: "Tô huynh cứ nói."
Tô Biệt hạ giọng nói: "Vị Tô cô nương này đã có ý trung nhân chưa? Hay đã có hôn ước chưa?"
Lạc Tử Quân không trả lời ngay.
Tô Biệt cười gượng một tiếng, nói: "Ta có một bằng hữu, vừa gặp Tô cô nương đã trúng tiếng sét ái tình, cho nên… ha ha, nhờ ta đến đây hỏi thăm một chút."
Không có bằng hữu thì tự tạo ra bằng hữu ư?
Lạc Tử Quân trực tiếp vạch trần: "Vị bằng hữu của Tô huynh chẳng phải chính là Tô huynh ư?"
Tô Biệt cười hì hì, xoa tay nói: "Mong Lạc lão đệ giúp đỡ."
Lạc Tử Quân đang định nói thì đột nhiên bàn tính trên quầy "lạch cạch" vang lên, tiếp đó, giọng nói lạnh như băng của Tô Thanh Linh truyền đến: "Bọn ta sắp đóng cửa rồi."
Đây là đang đuổi khách.
Tô Biệt chỉ đành cười ngượng ngùng, đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Đi đến cửa, hắn đột nhiên quay lại nói: "Đúng rồi Lạc lão đệ, suýt nữa thì quên mất chuyện chính. Ba ngày sau, trên Tây Hồ sẽ có một buổi hội văn, ta định mời Lạc lão đệ đến tham gia, làm quen với một số bằng hữu khác. Ngoài ra, Hứa Tiên Hứa huynh cũng sẽ đến."
Nghe vậy, Lạc Tử Quân mừng thầm, vội vàng đáp: "Tại hạ nhất định sẽ đến."
Tây Hồ? Hứa Tiên?
Đăng bởi | Luizy.97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |