Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội văn

Phiên bản Dịch · 1059 chữ

Vì vậy chỉ cần Hứa Tiên thành thân trước, nhiệm vụ này sẽ có hy vọng hoàn thành.

Tất nhiên, nhiệm vụ nói rằng, không chỉ phá hủy mối nhân duyên của hai người mà còn phải khiến Bạch Xà hoàn toàn hết hy vọng, vĩnh viễn rời đi, hoặc tìm một mối nhân duyên khác.

Không thể thành thân, Bạch Xà tự nhiên sẽ hết hy vọng, sau đó rời đi.

Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng đến Tây Hồ.

Bờ Tây Hồ, gió xuân phảng phất, liễu rủ ven bờ.

Tiểu thương ven đường rao hàng, du khách trên đường đông đúc, vô cùng náo nhiệt.

Bên bờ cầu Đoạn, một chiếc thuyền hoa đẹp đẽ treo đầy đèn lồng hoa tươi, đang đỗ ở đó một cách nổi bật.

Vài nam nữ thanh niên mặc áo dài đang lần lượt lên thuyền.

Ở lan can thuyền hoa, có nam tử trò chuyện, có nữ tử nói cười, không khí rất hòa thuận.

Đó có lẽ là địa điểm diễn ra hội văn tối nay?

Không biết Hứa Tiên đã đến chưa.

Lạc Tử Quân quan sát kỹ vài lần, rồi đi tới.

Lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bước chân khựng lại, quan sát những du khách trên bờ hồ và cầu Đoạn.

Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?

Nếu Bạch nương tử cũng xuất hiện vào hôm nay thì nhiệm vụ này sẽ khó thực hiện rồi.

Dẫu vậy, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa quen biết một ai trong số họ, muốn phá hoại mối lương duyên này cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

"Lạc lão đệ!"

Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng gọi.

Lạc Tử Quân quay đầu nhìn lại.

Tô Biệt hôm nay ăn mặc khá là hào nhoáng, khoác trên mình một chiếc áo dài thêu hoa mới tinh, thắt lưng đeo một miếng ngọc bích xanh biếc, tóc chải bóng mượt, trên mặt dường như cũng thoa phấn, trắng hơn hẳn so với thường ngày.

Bên cạnh hắn còn có thêm hai nam tử khác, trông chừng ngoài hai mươi tuổi.

Một người hơi mập, mặt mũi đầy vẻ phú quý, đeo vàng đeo ngọc.

Một người da ngăm đen, gầy gò cao lớn, chiếc áo dài mặc trên người rộng thùng thình, trông có vẻ không vừa vặn.

"Nào, ta giới thiệu các vị với nhau nhé. Tử Quân, đây là Vương Đại Phú Vương huynh, đây là Trương Dật Thiên Trương huynh. Vương huynh, Trương huynh, đây chính là Lạc Tử Quân Lạc lão đệ mà ta đã nhắc đến với hai huynh."

Tô Biệt tay phe phẩy quạt xếp, mặt mày tươi cười, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, khiến những nữ tử đi ngang qua không khỏi liếc nhìn.

Hai người kia đều rất nhiệt tình, vội vàng chắp tay với Lạc Tử Quân: "Lạc lão đệ, đã nghe danh từ lâu, từ lâu đã được Tô huynh nhắc đến đại danh của lão đệ rồi."

Trong bốn người, Lạc Tử Quân là người nhỏ tuổi nhất, bọn họ gọi hắn là "Lạc lão đệ" cũng là lẽ thường tình.

Lạc Tử Quân cũng vội vàng chắp tay đáp lễ, hàn huyên đôi câu.

Có điều trong lòng lại hơi thất vọng.

Hắn còn tưởng rằng trong hai người này sẽ có Hứa Tiên.

Bốn người trò chuyện một lúc, Lạc Tử Quân cũng hiểu được tính cách của hai người này.

Người mặt mũi đầy vẻ phú quý, đeo vàng đeo ngọc tên là Vương Đại Phú, khi nói chuyện cử chỉ và tiếng cười đều có phần khoa trương, tính cách có vẻ khá phô trương, còn biết khoác lác hơn cả Tô Biệt.

Người da ngăm đen kia tên là Trương Dật Thiên, tính cách có vẻ khá trầm lặng, nói ít nghe nhiều nhưng cũng khá hiểu chuyện đời, khi Vương Đại Phú khoác lác, thỉnh thoảng cũng chịu hùa theo cười phụ họa.

"Hội văn hôm nay do Thiên Tiên lâu tổ chức, nghe nói lần này Thiên Tiên lâu muốn nhân cơ hội này để chọn ra tân Hoa Ngâm năm nay. Ngoài việc mời chúng ta ra, họ còn mời cả những lão tiên sinh đức cao vọng trọng..."

Các cô nương thanh lâu đều có danh hiệu và thứ bậc.

Đứng đầu là Hoa Khôi, mỗi năm chỉ có một người được chọn.

Đứng hạng hai là Hoa Ngâm, mỗi năm có hai người được chọn.

Đứng hạng ba là Hoa Phù, mỗi năm có năm người được chọn.

Tiếp đến là Hoa Nhan có tám người, Hoa Nữ không giới hạn.

Hoa Nữ đông nhất, những cô nương khác trong thanh lâu đều có thể gọi là Hoa Nữ.

Bình thường khách làng chơi gọi nhiều nhất chính là Hoa Nữ.

Bởi vì rẻ nhất.

Trên Hoa Nữ, giá cả được tính theo thứ bậc.

Trong đó Hoa Khôi rất khó gặp, hơn nữa không phải có tiền là gặp được, còn phải hỏi xem cô nương có nguyện ý hay không? Những cô nương dựa vào dung mạo và tài nghệ đoạt được vinh quang đứng đầu này chính là biển hiệu lớn nhất của thanh lâu, cũng là nữ thần trong lòng nhiều người, dù là thương nhân giàu có hay quan lại đều không dám ép buộc.

Kế đến là Hoa Ngâm, thứ bậc thấp hơn Hoa Khôi một chút nhưng cũng là cây hái ra tiền của thanh lâu.

Những thương nhân giàu có và quan lại muốn gặp họ, hoặc là phải bỏ ra giá lớn, hoặc là phải có tài ăn nói và quan hệ tốt, còn phải dựa vào tiền đề là đối phương nguyện ý.

Nếu đối phương không vừa mắt thì cũng hết cách.

Thanh lâu có thể đứng vững ở Lâm An mà không bị sụp đổ, tất nhiên phải có hậu thuẫn vững chắc.

Huống hồ, sau lưng những cô nương này còn có rất nhiều văn nhân mặc khách có ngòi bút sắc bén chống lưng. Dù là thương nhân giàu có hay quan lại đều rất coi trọng danh tiếng của mình, tự nhiên sẽ không vì một nữ tử mà chọc giận mọi người, làm phật lòng những người đọc sách.

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch) của Nhất Thiền Tri Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luizy.97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.