Hội văn 2
"Nghe nói hai Hoa Ngâm năm ngoái của Thiên Tiên lâu đã được người khác chuộc thân, cho nên năm nay mới phải chọn lại."
"Thì ra là vậy."
Mấy người vừa nói chuyện phiếm, vừa đi đến bên thuyền hoa ở ven hồ.
Trên thuyền đặt một khối ván gỗ, một đầu bắc lên bờ, để khách đi lên thuyền.
Đồng thời, bên cạnh có lính canh giữ.
Trước tấm ván gỗ của thuyền, một phụ nhân trang điểm đậm, mặt mày tươi cười chính là tú bà thanh lâu đang đón khách - Lưu Cúc.
Sau lưng nàng là mấy nha hoàn phụ trách dẫn khách.
Khi Tô Biệt và những người khác bước lên cầu gỗ, mấy tên lính gác định hỏi thì Lưu Cúc đã lên tiếng trước: "Ồ, đây chẳng phải là Tô công tử, Vương công tử ư, mau lên thuyền, mau lên thuyền!"
Xem ra Tô Biệt và Vương Đại Phú đều là khách quen của Thiên Tiên lâu.
"Lưu ma ma, hai vị này là bằng hữu của tại hạ, Trương Dật Thiên, Lạc Tử Quân..."
Lên thuyền, Tô Biệt giới thiệu.
Lưu Cúc tươi cười nhìn hai người một lượt rồi nói: "Toàn là những công tử khôi ngô tuấn tú!"
Rồi nàng lại nhỏ giọng hỏi: "Có phải đều là tú tài không?"
Tô Biệt cười nói: "Tất nhiên rồi, Lưu ma ma cứ yên tâm, ta biết rõ quy củ. Hay là để bọn họ lấy thẻ bài tú tài ra cho bà xem?"
Lưu Cúc vội cười xua tay: "Không cần không cần, ta còn không tin Tô công tử à? Mau vào trong, mau vào trong!"
Nàng quay sang một nha hoàn sau lưng dặn dò: "Tiểu Hồng, mau dẫn bốn vị công tử vào trong, đãi rượu ngon thức ăn ngon, đừng để chậm trễ."
Nha hoàn đáp một tiếng, vội hành lễ với bốn người, cúi đầu đi trước.
Bốn người vào khoang thuyền, theo sự dẫn dắt của nha hoàn, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Rất nhanh, trà nước, rượu, đĩa hoa quả, hạt dưa, v.v được bưng lên.
Tầng một khoang thuyền bày rất nhiều ghế, phía trước nhất là một cái bục, trên bục trải thảm đỏ, treo hoa tươi gấm vóc, trang trí hoa đoàn gấm thêu, rất đẹp.
Phía sau bục hoa, đặt một bình phong thêu hình mỹ nhân hoa mẫu đơn, sau bình phong, có nữ tử đang gảy đàn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Lúc này trong khoang thuyền đã có khá nhiều người, có nam có nữ đều tụ tập lại hàn huyên.
Bốn người đang nói chuyện thì đột nhiên có người ở gần đó gọi: "Tô huynh, Vương huynh, Trương huynh!"
Tô Biệt ngẩng đầu nhìn, thấy là đồng học cùng thư viện, đành đứng dậy nói: "Tử Quân, bọn ta qua đó trước, lát nữa sẽ quay lại."
Vương Đại Phú và Trương Dật Thiên cũng đứng dậy.
Lúc này Lạc Tử Quân mới biết thì ra cả ba người này đều học cùng một thư viện.
Ba người rời đi, hắn ngồi trên ghế quan sát kỹ những người trong khoang thuyền một lúc, ánh mắt lại xuyên qua cửa sổ nhìn ra bờ hồ bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Sao Hứa Tiên còn chưa đến? Cầu trời khấn phật đừng để hắn gặp Bạch Tố Trinh trên cầu Đoạn.
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy không yên tâm, đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở lan can quan sát.
Cùng lúc đó.
Ở góc lan can bên phải không xa, mấy nam nữ đang ngắm hoàng hôn và trò chuyện.
Lúc này, một nha hoàn ăn mặc như tiểu nha đầu ở phía sau, đột nhiên tiến đến bên tai một thiếu nữ thì thầm.
Thiếu nữ kia nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía lan can phía trước.
"Quả nhiên là hắn!"
Tôn Nghiên Nhi nhìn thấy người đó, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt cũng lập tức trở nên khó coi.
"Sao hắn lại ở đây?"
Trong lòng nàng có chút nghi hoặc.
Hôm đó, tiểu biểu tỷ của nàng nói sẽ giúp nàng đi dạy cho hắn một bài học, không biết có dạy không, kỳ lạ là dạo này biểu tỷ cũng không đến tìm nàng nữa.
Lúc này, mấy người bên cạnh thấy sắc mặt nàng không ổn, cũng theo ánh mắt nàng nhìn sang, thấy một thiếu niên, không khỏi có chút kỳ lạ.
"Nghiên Nhi, sao vậy? Ngươi quen người đó à?"
Một nữ tử mặc váy vàng bên cạnh tò mò hỏi.
Đây là hảo hữu của nàng, Hoàng Chiêu Đệ, gia đình cũng làm nghề buôn vải, quen biết nàng từ nhỏ.
Những người khác cũng lên tiếng hỏi.
Nhìn bóng dáng phía trước, Tôn Nghiên Nhi nhớ đến sự sỉ nhục của đối phương hôm đó, trong lòng vừa xấu hổ vừa căm hận, lúc này nào dám nói thật, lại sợ đối phương lát nữa nhìn thấy nàng sẽ nói ra chuyện hôm đó, khiến nàng mất hết danh dự, thế là nàng nhẫn tâm, quyết định ra tay trước.
Nàng đè nén cảm xúc trong lòng, giả vờ bình tĩnh hừ lạnh: "Ta biết chứ, người đó tên là Lạc Tử Quân, là một học đồ trong tiệm thuốc. Hồi trước tổ phụ hắn có chút ân tình với tổ phụ ta nên phụ thân ta đã ép ta đi xem mắt với hắn... "
"Thật sự có chuyện này ư?"
"Nghiên Nhi, hiện giờ ngươi đã là tài nữ của thư viện, sao phụ thân ngươi lại cổ hủ như vậy? Chuyện trọng đại cả đời, sao có thể tùy tiện định đoạt được?"
Mọi người đều kinh ngạc.
Tôn Nghiên Nhi cười lạnh, nhìn về phía thiếu niên không xa nói: "Ta đương nhiên sẽ không đồng ý, đúng là ta đã đi gặp hắn nhưng ta không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp từ chối hắn rồi. Lúc đó hắn còn muốn dây dưa với ta, ta đã nói thẳng, cho dù ta cả đời không lấy chồng, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho hắn."
Đăng bởi | Luizy.97 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |