Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội văn 3

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

"Sau đó thì sao? Hắn từ bỏ chưa?"

Tôn Nghiên Nhi hừ lạnh một tiếng nói: "Có lẽ hắn cảm thấy ta làm tổn thương thể diện của hắn nên tức giận xấu hổ, bắt đầu mắng nhiếc ta. Ta không thèm chấp loại người vô giáo dục như vậy nên đã trực tiếp bỏ đi."

Tôn Nghiên Nhi nói rất bình tĩnh, dường như không để chuyện ngày hôm đó vào lòng.

Thiếu nữ mặc váy vàng bên cạnh tức giận nói: "Thật đáng quá! Không ngờ lại có người dám mắng chửi người khác!"

"Nghiên Nhi, vừa nãy ngươi nói hắn là học đồ trong tiệm thuốc à? Hắn không phải là tú tài ư?"

Lúc này, một nữ tử mặc váy xanh khác hỏi.

Tôn Nghiên Nhi cười khẩy: "Hắn thậm chí còn chưa từng đọc sách, sao có thể là tú tài được? Hồi trước hắn đến gặp ta, trên vai còn đeo hòm thuốc, vừa mở miệng đã nói… hừ, muốn ta cởi y phục để hắn khám bệnh cho ta."

"Thật là vô lý!"

"Đáng ghét! Một tên háo sắc như vậy mà cũng muốn cưới Nghiên Nhi của chúng ta ư? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Không biết xấu hổ!"

"Chỉ là một học đồ trong tiệm thuốc mà thôi, sao lại dám vô lễ như vậy!"

Mọi người nghe xong đều vô cùng phẫn nộ.

Lúc này, một thanh niên cao lớn mặc trường bào màu xanh đậm đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm nói: "Nghiên Nhi cô nương, ta sẽ đi dạy cho hắn một bài học giúp cô nương!"

Kẻ này tên là Lưu Tùng Cẩm, là kẻ si mê Tôn Nghiên Nhi, giờ đây chính là lúc hắn thể hiện bản thân.

"Tuy hắn đáng ghét nhưng chúng ta không thể đánh người."

Nữ tử mặc váy xanh vội vàng nói.

Lưu Tùng Cẩm cười lạnh, nói: "Yên tâm, ta là người đọc sách, sao có thể động tay động chân. Chẳng phải Nghiên Nhi cô nương đã nói rồi ư? Tiểu tử kia chỉ là một học đồ trong tiệm thuốc, căn bản chưa từng đọc sách. Theo quy củ, hắn không có tư cách lên thuyền."

Lúc này, những người khác cũng lập tức phản ứng lại.

"Đúng vậy! Hội văn hôm nay chỉ có những người đọc sách có thân phận từ tú tài trở lên mới được lên thuyền, chúng ta hãy đuổi hắn xuống!"

"Vậy hắn lên thuyền bằng cách nào?"

Lúc này một người bên cạnh nói: "Vừa rồi ta thấy hình như là Tô Biệt dẫn hắn lên, Lưu ma ma không kiểm tra tấm thẻ tú tài của hắn."

"Hừ, thì ra là vậy, đúng là trà trộn vào đây! Như vậy càng tốt, lát nữa chúng ta sẽ đi làm nhục hắn một phen rồi đuổi hắn xuống!"

"Đúng vậy! Trước tiên hãy làm nhục hắn một trận để trút giận cho Nghiên Nhi! Chỉ là một học đồ hôi hám trong tiệm thuốc mà cũng dám đến nơi của những người đọc sách chúng ta,! Không biết xấu hổ! Phỉ!"

"Đi!"

Một đám người vây quanh Tôn Nghiên Nhi, khí thế hừng hực đi tới.

Ánh hoàng hôn rọi chiếu, mây chiều đỏ rực như lửa.

Sóng nước trong hồ xanh biếc gợn lăn tăn, lấp lánh.

Toàn bộ mặt hồ như được đổ nước cam vào, nhuộm thành màu cam đỏ tuyệt mỹ, đẹp không sao tả xiết.

Lạc Tử Quân đang đứng ở lan can ngắm cảnh, bỗng nghe thấy tiếng bước chân ồn ào truyền đến, quay đầu nhìn lại thì thấy một nhóm người hùng hổ đi tới.

"Ngươi chính là Lạc Tử Quân?"

Một thanh niên mặc trường bào màu xanh lam đậm, đi đầu đến trước mặt hắn, ngẩng cao cằm, vẻ mặt hống hách.

"Không phải."

Lạc Tử Quân đáp.

Lưu Tùng Cẩm sửng sốt, quay đầu nhìn Tôn Nghiên Nhi vừa mới đi tới phía sau.

Tôn Nghiên Nhi cười lạnh, đầy vẻ mỉa mai: "Lạc Tử Quân, ngay cả tên mình mà ngươi cũng không dám nhận ư?"

Lạc Tử Quân vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng: "Cô nương là..."

Tôn Nghiên Nhi: "..."

"Nghiên Nhi, có phải nhận nhầm người rồi không?"

Hoàng Chiêu Đệ đứng bên cạnh thấy tình hình như vậy, cảm thấy có thể nhận nhầm người.

Những người khác cũng không dám nói gì thêm.

Tôn Nghiên Nhi mặt lạnh như băng, nghiến răng nói: "Sao ta có thể nhận nhầm người? Chính là hắn!"

Tên khốn này dù có hóa thành tro, nàng cũng nhận ra!

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói chân nàng to, chưa từng!

Lưu Tùng Cẩm nhìn lại thiếu niên trước mặt, vẻ mặt u ám nói: "Nam tử hán, đại trượng phu dám làm thì phải dám chịu! Nếu ngươi dám nhục mạ Nghiên Nhi cô nương, chẳng lẽ không dám thừa nhận ư?"

Lạc Tử Quân bày ra vẻ mặt vô tội: "Vị huynh đài này, Nghiên Nhi cô nương là ai, sao ta lại nhục mạ nàng?"

Tôn Nghiên Nhi lập tức mặt mày xanh mét nói: "Lạc Tử Quân, ngươi còn giả vờ!"

Lạc Tử Quân nhìn nàng nói: "Chẳng lẽ cô nương chính là Nghiên Nhi cô nương? Vậy cô nương nói xem, ta nhục mạ cô nương lúc nào? Ta đã nhục mạ cô nương như thế nào?"

"Ngươi... ngươi mắng ta..."

Tôn Nghiên Nhi tất nhiên không dám nói thật, nhìn ánh mắt của hắn, nàng lại có chút chột dạ, cắn răng nói: "Ngươi mắng ta vong ân phụ nghĩa, không biết liêm sỉ, còn mắng ta mắt chó coi thường người, không biết tốt xấu, là một tiện nữ!"

Lạc Tử Quân vẻ mặt kinh ngạc: "Chậc chậc, cả đời này ta chưa từng thấy ai tự mắng mình mà mắng dữ dội như vậy. Cô nương là người đầu tiên ta gặp đấy, bội phục, bội phục!"

"Ngươi..."

Bạn đang đọc Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch) của Nhất Thiền Tri Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luizy.97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.